Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cuộc đời này có bao người đáng để em khóc?

2011-08-07 22:58

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Radio Online Team,

Có một người bạn mà tôi rất yêu mến đã cho tôi xem một bức thư của cô ấy gửi cho người.Nhiều lần đọc đi đọc lại tôi vẫn thấy nó hay, ý nghĩa. Xin phép bạn mình xin được trích lại.

Anh à, em chưa bao giờ nghĩ sẽ viết ra cho anh những dòng này nhưng hôm nay em sẽ viết, sẽ rất khác những điều trước đây. Anh hãy đọc hết nhé.

Cả hai đứa mình dằn vặt nhau, làm khổ nhau, làm tổn thương nhau khiến cho ai cũng đau đớn, thất vọng tràn trề. Sau tất cả những chuyện xảy ra em thấy thật sự mệt mỏi rồi. Em không muốn nhắc lại nữa.

Cuộc sống thật khó khăn và chông gai quá. Chưa thực sự bước vào đời mà em đã thấy bước đường cùng rồi. Có một câu nói mà em rất thích và đó cũng gần như là động lực, là thứ ánh sáng le lói duy nhất để cho dù em có đang bước đi trong con đường hầm tăm tối và mù mịt thì em vẫn cố để gượng dậy và đi tiếp tới ánh sáng: "Trên đời này không có con đường cùng mà chỉ có những gianh giới và điều quan trọng là con người có đủ sức mạnh để vượt qua những gianh giới ấy". Câu nói tưởng chừng như nhỏ bé và không đáng chú ý ấy trong một truyện ngắn cũng rất đỗi bình thường không ngờ lại có sức lay động đối với em đến vậy. Lần đầu tiên đọc em đã rất thích rồi và càng sống em càng chiêm nghiệm được tại sao con người mà nói chính xác hơn là em cần phải như vậy. " Sức mạnh" - đúng là để sống và để tồn tại con người cần phải có sức mạnh.

 

Thì thầm 79 được thực hiện bởi Chit xinh, Titi và Nhóm Sản Xuất

khoc3.jpg
Để sống và để tồn tại con người cần phải có sức mạnh (Ảnh minh họa)
 
Tối hôm trước em ngồi uống hết ba ly cafe đen, đắng. Lần đầu tiên em uống cafe đen mà lại không đường nữa. Lần đầu tiên ghét cafe đen đến vậy nhưng lại uống tới ba ly mà vẫn muốn uống nữa. Và cũng là lần đầu tiên cảm nhận được những điều mà từ trước tới giờ chưa bao giờ cảm nhận được. Tại sao cafe đắng đến vậy mà người ta vẫn thích uống thậm chí còn nghiện nữa. Cho đến khi uống em đã tìm ra câu trả lời. Quả thực cafe là một liều thuốc an thần, một liều thuốc an thần có thể cứu rỗi nhiều tâm hồn lạc lối. Càng uống càng đắng. Càng đắng càng uống. Và càng uống mới thấy hết được vị đắng của nó để rồi khi cảm nhận được hết vị đắng sẽ là một sự thanh thản và bình an. Chưa bao giờ kể từ khi biết thương biết nhớ và biết yêu em lại thấy thanh thản và bình an đến vậy. Em tự hỏi tại sao mình không biết uống từ sớm hơn. Cái cảm giác ngồi nhâm nhi ly cafe và suy nghĩ thật tuyệt vời biết bao. Và em biết từ giờ em sẽ có 1 thói quen của riêng mình. Cũng từ hôm đó em đã cảm nhận về cuộc sống này, về thế giới này và tất cả những gì hiện hữu xung quanh con người rất khác nếu không muốn nói là trái ngược so với trước đây.
 
Em luôn tự hỏi tại sao con người sinh ra để tự làm khổ mình, để người khác làm khổ, cứ cố sống làm gì khi phải bon chen, vất vả, thậm chí là đấu tranh và chịu nhiều mất mát đau đớn để rồi cái nhận được là gì cơ chứ, chỉ là cái chết nghiệt ngã. Cuộc sống đem lại cho con người nhiều đau khổ hơn là niềm vui và hạnh phúc. Đó là qui luật tồn tại của cuộc sống mà không ít người cho dù biết mà vẫn không khỏi buồn chán và có phần thất vọng. Thực ra cuộc sống này cũng như ly cafe kia rất đắng nhưng càng sống người ta càng muốn sống, càng sống người ta càng muốn bon chen càng muốn đấu tranh và chấp nhận hi sinh mất mát. Bởi sau những sự đau khổ mất mát, sau những giọt nước mắt là niềm hạnh phúc. Hạnh phúc rất nhỏ bé so với cái chết hay sự sống nhưng tại sao lại đáng quí và đáng trân trọng đến vậy. Hạnh phúc chỉ từ những điều nhỏ nhất mà sao em không nhận ra. Chỉ cần đó là khi lạnh khoác lên mình chiếc áo mà sao cũng thấy vui. Chỉ cần đó là những phút giây một mình mà suy nghĩ và nhìn nhận mọi việc mà sao cũng thấy thanh thản thế. Chỉ cần đó là nụ cười trên môi những người mình yêu quí mà cũng cảm thấy ấm lòng. Vậy đấy hạnh phúc hiện hữu xung quanh con người và tràn ngập cuộc sống như vậy thì đáng để sống lắm chứ, đáng để hi sinh lắm chứ. Một điều đơn giản như vậy sao trước kia em không nhận ra cơ chứ, em cứ cố chạy theo những điều mà em nghĩ đó là hạnh phúc và thật sự thất vọng khi em càng chạy theo nó thì nó càng cố tránh em. Đã rất nhiều lần em nghĩ mình là người khổ nhất thế gian này bây giờ nghĩ lại đúng là mình trẻ con quá.

 

khoc2.jpg
Em cứ cố chạy theo những điều mà em nghĩ đó là hạnh phúc...
 
Cũng đã lâu lắm rồi em mới làm những điều mà trước đây em thực sự thích đó là đi lang thang một mình dưới những hàng cây đón nhận những cơn gió bất chợt và nhận ra rằng điều đó cũng thanh thản biết bao. Những hàng cây sẽ che chở cho con người khỏi những cơn giông bão, còn những cơn gió sẽ xua tan những ưu phiền. Tự nhiên em thấy vui và cũng rất tự nhiên em nở một nụ cười. Nụ cười ấy là nụ cười của niềm vui và hạnh phúc, nụ cười xuất phát từ sự bình an trong tâm hồn và đó cũng là nụ cười của một con người đã nhận ra được giá trị của cuộc sống. Và em hiểu em đã có đủ sức mạnh để bước đi tiếp trên con đường đời. Sức mạnh ấy ai cũng vốn có nhưng không phải ai cũng tự nhận ra được phải không anh. Điều quan trọng nhất là phải phát huy được sức mạnh ấy để mình không bị cô đơn, không bị lạc lối và tiếp tục bước đi vượt qua những danh giới của cuộc sống.

Anh biết không, em thích lắm được đi dưới mưa đón nhận từng giọt nước đang ngấm vào quần áo mình, vào da thịt mình và cả vào tâm hồn mình nữa. Chẳng để làm gì cả nhưng sao thích thế. Em thích những bông hoa dại mọc ven đường, mọc bên bờ kênh hay bất cứ đâu. Em sẽ ngập tràn trong niềm sung sướng và hạnh phúc nếu như được người mình yêu hái cho em những bông hoa ấy. Em đã từng ước tất cả mọi người trên thế giới này biến mất hết chỉ còn lại hai kẻ khờ dại ngập tràn trong tình yêu và sự ngọt ngào. Em thích được bỏ trốn cùng người mình yêu bỏ lại sau lưng những lo toan tính toán tầm thường của cuộc sống để đi ra biển. Biển mênh mông rộng lớn. Đứng trước biển em cảm thấy quá nhỏ bé. Đứng trước biển em thấy buồn và khóc. Em thích cái cảm giác ấy biết bao. Và em cũng ước người mình yêu thương sẽ dang rộng vòng tay ôm em vào lòng để những giọt nước mắt của em thấm ướt vai người ấy. Chỉ cần một cử chỉ âu yếm, là cái hôn bất chợt, la cái nắm tay ấm áp, hoặc một câu nói yêu thương vào những giây phút bình thường nhất cũng đủ con tim em run lên vì hạnh phúc. Em thích được ngồi một mình ngắm nhìn đường phố ngắm nhìn dòng người qua lại để một phần nào đấy có thể hiểu được số phận của con người. Có lần từ rất lâu rồi nói chính xác lúc đấy em còn nhỏ em và em gái em đã lấy quần áo của mình cho 2 đứa bé chắc cũng trạc tuổi em cứ quanh quẩn gần khu nhà. Hành động lúc đấy do còn bé quá và do xem trên tivi nhiều. Bây giờ nghĩ lại thì thấy đó chính là lòng trắc ẩn trong con người em anh à và em tự hào về điều đấy. Lòng trắc ẩn ấy khiến cho em có thể rơi nước mắt khi chứng kiến những hoàn cảnh khó khăn, khi xem những hình ảnh về sập cầu cần thơ hay vụ động đất ở tứ xuyên trung quốc dù chỉ là trên báo điện tử, và nhất là về tình mẫu tử về tình bạn và cả tình yêu nữa mà em được xem trên truyền hình. Chính lòng trắc ẩn ấy khiến em hay khóc đến thế.

 

khoc.jpg
Chính lòng trắc ẩn ấy khiến em hay khóc đến thế...(Ảnh minh họa)
 
Trong cuộc đời em đã ao ước rất nhiều. Cứ mỗi lần thấy buồn là lại ước được như thế nọ được như thế kia. Đến bây giờ thì em hiểu rằng tất cả những điều ước có thể trở thành sự thật vấn đề là do con người tiếp nhận nó như thế nào thôi, nếu bao dung hơn một chút lạc quan hơn một chút và biết yêu thương hơn một chút thì cuộc đời sẽ bớt đi những đau thương và con người sẽ ít đi những phiền muộn không đáng có. Có một người bạn đã gửi cho em những vần thơ này:

                 Ai đó qua đại dương mới thấy lòng biển rộng
                 Ai đó qua sa mạc mới thấy cát mênh mông
                 Ai đó qua mưa tuyết mới thấy quí ngọn lửa hồng
                 Phải không ai buồn nhất là không hiểu lòng nhau.

Em đã khóc khi đọc những vần thơ ấy. Quả thực con người sinh ra là để nợ nhau, để nợ cuộc sống này. Nợ bằng cả con tim và lí trí để rồi phải tiếp tục sống để trải nghiệm và suy tư về tất cả.

Em thực sự không thích học Văn nhưng không thể phủ nhận sức hấp dẫn của những truyện ngắn, tiểu thuyết bất hủ. Trong rất ít những truyện ngắn em đã đọc có một truyện mà em cảm thấy rất sâu sắc và ảnh hưởng rất nhiều tới em. Nếu tinh ý một chút có lẽ anh sẽ biết. "Tiếng chim hót trong bụi mận gai". Em đã khóc ngay từ khi đọc lời tựa đề của cuốn tiểu thuyết. "Truyền thuyết kể rằng có một con chim chỉ hót một lần trong đời nhưng nó hót hay nhất thế gian. Có một lần nó ra đi tìm bụi mận gai và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Giữa đám cành gai góc nó cất lên tiếng hót hân hoan đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị. Và chính thượng đế trên thiên đình cũng phải mỉm cười". Thế đấy, đáng để em khóc lắm phải không anh. Đọc vào truyện em thấy thương nhân vật nữ chính quá cũng bởi nhân vật ấy giống mẹ mình quá và khổ quá. Màu váy mà nhân vật ấy mặc một lần duy nhất trong đời là màu "Tro của hoa hồng". Và chính cái sắc màu ấy ám ảnh em và luôn luôn hiện hữu trong tâm trí em. Em không biết màu tro của hoa hồng như thế nào nhưng chính cái cảm giác mơ hồ hư hư thực thực của sắc mầu ấy làm con tim em yếu đuối. Và có lẽ câu chuyện ấy sẽ theo em đến hết cuộc đời hay nói đúng hơn câu chuyện ấy đã là hành trang theo em trong nhiều năm tháng và cũng sẽ mãi là hành trang mãi mãi bên em kể từ khi em biết đến nó.

Trong cuộc đời này có ba người đáng để em khóc và sự thực là em cũng đã khóc rất nhiều. Ngoài bố mẹ và anh thì còn một người nữa. Một người mà rất hiểu em, làm cho em cười khi em khóc, làm cho em vui khi em buồn, làm cho em nhiều điều khiến  em xúc động bởi người ấy nói em xứng đáng được như thế. Ở bên cạnh người ấy em có thể bộc lộ được con người thật của em không giả dối. Người ấy biết hết về em, nói đúng hết về em. Góp ý có. Phản đối có. Phê bình có. Nhưng sau tất cả những trách móc đó là một bờ vai, một bờ vai đúng lúc và nó trở nên vô giá. Cả cuộc đời này em biết ơn người ấy. Người ấy làm cho em hiểu cuộc sống này còn rất nhiều điều để em quan tâm. Người ấy làm cho em biết trân trọng những gì em đang có. Người ấy cũng cho em định hướng phải tiếp tục đứng lên và bước đi thế nào sau những vấp ngã. Và hơn hết người ấy làm cho em hiểu rằng đâu mới là tình yêu đích thực của một con người.

Anh à, đây mới đích thực là em. Đây là con người mà em đã sống và mong muốn sống mà bấy lâu nay em quên mất. Từ lâu em đã cố sống để giống anh, để phù hợp với anh, như anh mong muốn. Và có lẽ nếu không có những ly cafe ấy thì em sẽ chẳng biết bao giờ mới nhận ra được.
 
  • Gửi từ Ngọc Dương - maylamchieu2536@yahoo.com.vn

 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top