Con ngõ tuổi thơ
2022-11-08 01:15
Tác giả:
Phùng Văn Định
blogradio.vn - Ngước nhìn con ngõ, tôi như thấy tiếng vọng ngày thơ í ới rủ nhau chơi thỏa thích. Thấy người thân hiện hình lạc bước trở về mà mắt ướt lệ dâng tràn. Con ngõ thân thương ơi. Ta nhớ ngươi nhiều lắm. Hãy cùng ta giấu kỉ niệm những ngày xưa, đưa tôi về với người tôi yêu.
***
Con ngõ cỏn con con bị cụt đầu trên làm cho khách lạ hay bị nhầm đường. Người hay nhầm nhiều nhất không ai khác là những bà mua bán đồng nát. Khi tiếng rao vang lên “Ai lông gà, lông vịt, dép nhựa, bình toong, xoong thủng, đồng nát bán không?” cũng là lúc bọn trẻ chúng tôi khúc khích cười “Bà đồng nát lại nhầm đường vào con ngõ chúng bay ơi”.
Rất nhiều người đã nhầm vào con ngõ xóm tôi chứ không riêng gì các bà mua bán đồng nát. Người xa lạ nơi khác đến chứ dễ gì người trong làng nhầm được. Ai cũng sợ hãi với con chó nhà ông Bình ở cuối con ngõ cụt xóm tôi. Và chúng tôi cũng không ngoại lệ khi tiếp cận với nó. Cái lườm khó chịu của nó thật đáo để vô cùng, lơ đễnh không khéo vừa quay lưng thì ngày mai túc trực tại nơi tiêm phòng dại là cái chắc.
Chúng tôi không dám lảng vảng, bén mảng chơi với anh Đàn (con út) nhà ông. Mẹ hay bà sai lên nhà ông mượn giần, sàng, nia …là chúng tôi không dám, riết rồi đâm liều, ép đi cũng phải chịu nhưng tới ngõ thì ui chao ơi! Lông tay cứ dựng đứng lên khi con vàng ác nghiệt xộc ra với tiếng sủa kèm theo liên tục nghe chói tai, nổ đom đóm mắt. Di chuyển là thể nào nó cũng tặng cho vài nhát.
Con ngõ ấy gắn với tuổi thơ tôi suốt chặng đường của những năm thời bao cấp thập niên 70, 80 của thế kỷ trước. Rồi lớn lên xa quê nhưng tôi vẫn không quên được dẫu đã hơn ba mươi mấy năm.
Ba mươi mấy năm trở về hay là không đi nữa nhưng bờ ao, bụi tre, cây duối hay cây nào ở cái ngõ cụt ấy, tôi khắc ghi từng chi tiết nhỏ nhất. Hàng duối dại mọc hoang hay ai trồng chả biết mà cứ khi quả chín là chúng tôi leo trèo hái ăn để lũ kiến đen hôi tặng sưng húp bờ môi cũng chẳng chừa cái thói nghịch ngợm.
Đôi khi lão rắn ráo sợ hãi thõng người trước mặt cũng phải ngồi im thin thít, hồi hộp chờ rồi hú hồn, hú vía. Tôi nhớ hàng rau cúc tần phía hồi nhà tôi thi thoảng ai đấy đội cái mê nón lá hái cuộn vào vạt áo mang về. Hỏi ra mới biết nó cũng có lợi lắm chứ.
Người già trong ngõ đau nhức xương khớp chỉ một nén túm chặt trong tay mang bỏ chảo gang rang chung với cám gạo cho nong nóng “hạ thổ” trút vào cái bao vải tự may chườm khắp khu nhức nhối ấy có lẽ còn hơn người sang chảnh vào tiệm mát xa đắt tiền nơi phố thị phồn hoa.
Bảy ngôi nhà trong cái ngõ cụt ấy thôi nhưng làm sao quên được những mùa xuân nghèo mà đầy tình làng, nghĩa xóm. Và làm sao quên được những ngày hè oi nồng, nóng như thiêu như đốt chơi trốn tìm với bạn bè nơi bụi duối, bụi tre để rồi tối không trăng đi ngang qua nơi ấy sợ ma túm chân nổi da gà, da cóc. Tất cả in vào kí ức rồi mỗi đứa một phương. Gặp nhau nhắc lại cười rơi nước mắt.
Thương con ngõ nhà tôi ngày xưa với bao nhiêu con người giờ này ai còn, ai mất, ai lấy chồng xa và ai đã rời quê mưu sinh, kiếm sống. Ai lỡ bước trần gian để thương đứt ruột gan.
Tiếng con chim cuốc kêu ra rả suốt đêm là năm ấy nóng như thiêu như đốt. Nhớ bờ ao, con mương nhỏ chảy lại chẳng quên ngày tết tụm lại rửa lá dong, lá chuối gói bánh chưng với bánh răng bừa ngon vị quê. Cái cống xi măng bị sứt một nửa chảy qua đường. Đánh lừa người dân quê tôi đẩy phân, đẩy lúa. Chả biết khi nào tụm lại để kể cho nhau nghe chuyện đã rất xưa “Nhớ những năm nào thuở trước”. Tôi nhớ lắm nhưng mà Tư, Tám, Mười đã núp trốn khoảng lặng phía trời xa. Thương lắm ai ơi, Tết về nhớ quê chúc ai cũng bình an nhé.
Ngõ nhà tôi bây giờ đông đúc và nhộn nhịp hơn trước nhiều lắm. Người ở ken nhau, ai xa quê đã lâu có lẽ bị lạc khi về thăm nhà là đằng khác. Tuổi thơ tôi gắn bó với con ngõ những trò chơi dân gian tụm lại đánh chuyền, đánh đáo không biết chán.
Bao nhiêu dấu vết còn in hằn trong tôi của những ngày thơ ấu. Bờ mương nước chảy mấy lần tưởng đuối nước khi lấy đà nhảy qua trượt chân luống cuống bấu cụm cỏ lau để sang bờ bên kia bắt chú chuồn chuồn ớt đậu nhánh cây vừng thoảng mùi ngai ngái khó chịu đã không còn nữa mà thay vào đó là rãnh cống nho nhỏ xây xi măng. Mất tuổi thơ.
Tôi tần ngần đứng nhìn con ngõ như người xa lạ. Hình như tất cả đã làm đổi thay, mất ba cái bụi tre của nhà anh Sự, bà Xa, ông Gần là vắng tiếng con chim cuốc gọi hè thâu đêm. Ba bụi tre ấy là nơi nghỉ mát những trưa hè nóng nực khi ngọn gió phơn xốn xang về phả nóng kinh khủng xuống. Nơi lũ trẻ chúng tôi ỏm tỏi chơi trò chơi trốn tìm tranh cãi nhau rồi gây sự, thi thoảng hơn thua để người lớn mất lòng tình làng, nghĩa xóm.
Trẻ con mà, giận nhau rồi lại tìm đến nhau để chơi mới thú vị chứ. Những vạch kẻ của trò chơi nhảy ô cò bẹp bắt thả viên ngói vỡ mà thấm sâu vào tuổi thơ đến thuộc nằm lòng. Sợ ngày mai mất dấu phải oẳn tù tì vẽ lại. Chúng tôi dùng cái búa chim đánh gốc cây vạch thật sâu để đừng ai làm mất dấu tuổi thơ.
Ngước nhìn con ngõ, tôi như thấy tiếng vọng ngày thơ í ới rủ nhau chơi thỏa thích. Thấy người thân hiện hình lạc bước trở về mà mắt ướt lệ dâng tràn. Con ngõ thân thương ơi. Ta nhớ ngươi nhiều lắm. Hãy cùng ta giấu kỉ niệm những ngày xưa, đưa tôi về với người tôi yêu.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Xem thêm: Giá có thể trốn phố về quê | Family Radio
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

















