Con ngõ tuổi thơ
2022-11-08 01:15
Tác giả:
Phùng Văn Định
blogradio.vn - Ngước nhìn con ngõ, tôi như thấy tiếng vọng ngày thơ í ới rủ nhau chơi thỏa thích. Thấy người thân hiện hình lạc bước trở về mà mắt ướt lệ dâng tràn. Con ngõ thân thương ơi. Ta nhớ ngươi nhiều lắm. Hãy cùng ta giấu kỉ niệm những ngày xưa, đưa tôi về với người tôi yêu.
***
Con ngõ cỏn con con bị cụt đầu trên làm cho khách lạ hay bị nhầm đường. Người hay nhầm nhiều nhất không ai khác là những bà mua bán đồng nát. Khi tiếng rao vang lên “Ai lông gà, lông vịt, dép nhựa, bình toong, xoong thủng, đồng nát bán không?” cũng là lúc bọn trẻ chúng tôi khúc khích cười “Bà đồng nát lại nhầm đường vào con ngõ chúng bay ơi”.
Rất nhiều người đã nhầm vào con ngõ xóm tôi chứ không riêng gì các bà mua bán đồng nát. Người xa lạ nơi khác đến chứ dễ gì người trong làng nhầm được. Ai cũng sợ hãi với con chó nhà ông Bình ở cuối con ngõ cụt xóm tôi. Và chúng tôi cũng không ngoại lệ khi tiếp cận với nó. Cái lườm khó chịu của nó thật đáo để vô cùng, lơ đễnh không khéo vừa quay lưng thì ngày mai túc trực tại nơi tiêm phòng dại là cái chắc.
Chúng tôi không dám lảng vảng, bén mảng chơi với anh Đàn (con út) nhà ông. Mẹ hay bà sai lên nhà ông mượn giần, sàng, nia …là chúng tôi không dám, riết rồi đâm liều, ép đi cũng phải chịu nhưng tới ngõ thì ui chao ơi! Lông tay cứ dựng đứng lên khi con vàng ác nghiệt xộc ra với tiếng sủa kèm theo liên tục nghe chói tai, nổ đom đóm mắt. Di chuyển là thể nào nó cũng tặng cho vài nhát.
Con ngõ ấy gắn với tuổi thơ tôi suốt chặng đường của những năm thời bao cấp thập niên 70, 80 của thế kỷ trước. Rồi lớn lên xa quê nhưng tôi vẫn không quên được dẫu đã hơn ba mươi mấy năm.
Ba mươi mấy năm trở về hay là không đi nữa nhưng bờ ao, bụi tre, cây duối hay cây nào ở cái ngõ cụt ấy, tôi khắc ghi từng chi tiết nhỏ nhất. Hàng duối dại mọc hoang hay ai trồng chả biết mà cứ khi quả chín là chúng tôi leo trèo hái ăn để lũ kiến đen hôi tặng sưng húp bờ môi cũng chẳng chừa cái thói nghịch ngợm.
Đôi khi lão rắn ráo sợ hãi thõng người trước mặt cũng phải ngồi im thin thít, hồi hộp chờ rồi hú hồn, hú vía. Tôi nhớ hàng rau cúc tần phía hồi nhà tôi thi thoảng ai đấy đội cái mê nón lá hái cuộn vào vạt áo mang về. Hỏi ra mới biết nó cũng có lợi lắm chứ.
Người già trong ngõ đau nhức xương khớp chỉ một nén túm chặt trong tay mang bỏ chảo gang rang chung với cám gạo cho nong nóng “hạ thổ” trút vào cái bao vải tự may chườm khắp khu nhức nhối ấy có lẽ còn hơn người sang chảnh vào tiệm mát xa đắt tiền nơi phố thị phồn hoa.
Bảy ngôi nhà trong cái ngõ cụt ấy thôi nhưng làm sao quên được những mùa xuân nghèo mà đầy tình làng, nghĩa xóm. Và làm sao quên được những ngày hè oi nồng, nóng như thiêu như đốt chơi trốn tìm với bạn bè nơi bụi duối, bụi tre để rồi tối không trăng đi ngang qua nơi ấy sợ ma túm chân nổi da gà, da cóc. Tất cả in vào kí ức rồi mỗi đứa một phương. Gặp nhau nhắc lại cười rơi nước mắt.
Thương con ngõ nhà tôi ngày xưa với bao nhiêu con người giờ này ai còn, ai mất, ai lấy chồng xa và ai đã rời quê mưu sinh, kiếm sống. Ai lỡ bước trần gian để thương đứt ruột gan.
Tiếng con chim cuốc kêu ra rả suốt đêm là năm ấy nóng như thiêu như đốt. Nhớ bờ ao, con mương nhỏ chảy lại chẳng quên ngày tết tụm lại rửa lá dong, lá chuối gói bánh chưng với bánh răng bừa ngon vị quê. Cái cống xi măng bị sứt một nửa chảy qua đường. Đánh lừa người dân quê tôi đẩy phân, đẩy lúa. Chả biết khi nào tụm lại để kể cho nhau nghe chuyện đã rất xưa “Nhớ những năm nào thuở trước”. Tôi nhớ lắm nhưng mà Tư, Tám, Mười đã núp trốn khoảng lặng phía trời xa. Thương lắm ai ơi, Tết về nhớ quê chúc ai cũng bình an nhé.
Ngõ nhà tôi bây giờ đông đúc và nhộn nhịp hơn trước nhiều lắm. Người ở ken nhau, ai xa quê đã lâu có lẽ bị lạc khi về thăm nhà là đằng khác. Tuổi thơ tôi gắn bó với con ngõ những trò chơi dân gian tụm lại đánh chuyền, đánh đáo không biết chán.
Bao nhiêu dấu vết còn in hằn trong tôi của những ngày thơ ấu. Bờ mương nước chảy mấy lần tưởng đuối nước khi lấy đà nhảy qua trượt chân luống cuống bấu cụm cỏ lau để sang bờ bên kia bắt chú chuồn chuồn ớt đậu nhánh cây vừng thoảng mùi ngai ngái khó chịu đã không còn nữa mà thay vào đó là rãnh cống nho nhỏ xây xi măng. Mất tuổi thơ.
Tôi tần ngần đứng nhìn con ngõ như người xa lạ. Hình như tất cả đã làm đổi thay, mất ba cái bụi tre của nhà anh Sự, bà Xa, ông Gần là vắng tiếng con chim cuốc gọi hè thâu đêm. Ba bụi tre ấy là nơi nghỉ mát những trưa hè nóng nực khi ngọn gió phơn xốn xang về phả nóng kinh khủng xuống. Nơi lũ trẻ chúng tôi ỏm tỏi chơi trò chơi trốn tìm tranh cãi nhau rồi gây sự, thi thoảng hơn thua để người lớn mất lòng tình làng, nghĩa xóm.
Trẻ con mà, giận nhau rồi lại tìm đến nhau để chơi mới thú vị chứ. Những vạch kẻ của trò chơi nhảy ô cò bẹp bắt thả viên ngói vỡ mà thấm sâu vào tuổi thơ đến thuộc nằm lòng. Sợ ngày mai mất dấu phải oẳn tù tì vẽ lại. Chúng tôi dùng cái búa chim đánh gốc cây vạch thật sâu để đừng ai làm mất dấu tuổi thơ.
Ngước nhìn con ngõ, tôi như thấy tiếng vọng ngày thơ í ới rủ nhau chơi thỏa thích. Thấy người thân hiện hình lạc bước trở về mà mắt ướt lệ dâng tràn. Con ngõ thân thương ơi. Ta nhớ ngươi nhiều lắm. Hãy cùng ta giấu kỉ niệm những ngày xưa, đưa tôi về với người tôi yêu.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Xem thêm: Giá có thể trốn phố về quê | Family Radio
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

















