Quê hương biết mấy nhiêu tình
2022-10-18 01:20
Tác giả:
Phùng Văn Định
blogradio.vn - Nay quê hương tôi đã xa rồi ngày xưa ấy. Làng quê đổi thay đến ngỡ ngàng. Xa quê mới thấy nỗi nhọc nhằn, vất vả vương vào sức bền dai của người dân. Dù cho bão tố cứ qua đi rồi lại đến vẫn không sao làm lung lay ý chí kiên cường của người dân quê tôi. Quê hương ơi, biết mấy nhiêu tình.
***
“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày.
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng.
Quê hương, nếu ai không nhớ?
Sẽ không lớn nổi thành ngườl”.
(Quê hương – Đỗ Trung Quân)
Nhà thơ Đỗ Trung Quân gợi hình ảnh quê hương cho ai xa quê mới thấm thía nơi mình sinh ra rồi nhắc nhở “Nếu ai không nhớ sẽ không lớn nổi thành người”, nghe sao nhớ quê hương quá đỗi.
Tôi đã nhiều lần nhìn trong vô hư khi thành công và thất bại trên đường đời nơi đất khách quê người. Sinh ra và lớn lên ở dải đất miền Trung yêu dấu nhưng tôi lại học tập và công tác ở tận đất lạ miền Nam. Dù ở đâu, tôi vẫn yêu quý hai miền quê ấy. Nơi tôi sinh ra hoà lẫn trong hương thơm mẹ nuôi tôi lớn. Nơi tôi học tập, công tác uống nước mát trong, thưởng thức trái ngọt đậm đà vương tận đáy lòng.
Hai miền quê chân chất vị quê, tôi lúc nào cũng yêu đến dâng tràn. Xa quê mới thấy quê mình đẹp hơn bao giờ hết hỡi người ơi! Trở về với ngày xưa, miền quê mà mẹ đã nuôi tôi khôn lớn. Mắt nhạt nhòa lệ đọng khóe bờ mi.
Quê hương là cánh đồng thẳng cánh cò bay tới tận dãy núi xa xa, lờ mờ suốt cả ngày dù mưa hay nắng. Nơi đồng chua, nước mặn ấy đã nuôi tôi khôn lớn thành người, nơi mà mẹ tôi “một nắng hai sương” gồng mình vất vả với ruộng đồng làm ra gạo trắng ngần thơm thoảng vị quê cho tôi thưởng thức. Và cũng chính nơi đó chở che tôi bao tháng ngày còn nhỏ để lớn rồi xa quê biền biệt xứ người mưu sinh, kiếm sống. Tôi vẫn mong sao có ngày trở lại để chia sầu, chia tủi với những nỗi niềm lênh đênh cùng quê hương yêu dấu thân thương.
Tự hào biết bao về mảnh đất rất nghèo mà lòng người thì lại rất giàu. Nỗi nhớ quê hương bồn chồn, day dứt qua bao mùa. Lại thương quê hương đón những trận bão giông, gió giật điên cuồng quật ngã những mái nhà không được kiên cố của tháng bảy, tháng tám như duyên nợ với thiên nhiên.
Những trận mưa nhớ mãi trong đời làm ruộng đồng mênh mông như biển. Nhớ nao lòng đợt gió bấc miên man phả cái lạnh buốt lòng ngày đông rét căm căm. Cây cối khẳng khiu đứng hắt hiu chịu trận. Nhớ cái nóng của gió Tây nam phả lửa rát vào lòng khô không khốc, dày thêm vệt muối mặn lan trắng lưng áo của mẹ, cha. Những buổi trưa hè lặng thinh làn gió. Nước nóng như nấu của tháng 6 bỏng rát đến khó quên. Tất cả đều gợi thương, gợi nhớ khôn nguôi.
Ta ước được nghe giọng nói chứa đựng nét duyên tự nhiên đến vỡ oà, mộc mạc, đặc sánh của bùn đen nơi ruộng sâu xa tít, giản dị đến khiêm nhường giấu trong khóm mía, bụi lau, ngút ngàn dâu xanh bên bờ sông hiền hòa nước chảy. Nghe văng vẳng bến sông xa tiếng gọi đò sang sông trưa hè yên ắng. Vang một tràng cười giòn vô tư hoà tan trong không gian tĩnh mịch đêm trăng mới thấy thương người quê một thuở xa xưa.
Những năm tháng sống xa quê để bươn chải với cuộc sống đời thường, tôi rất nhớ hương vị đặc biệt của quê tôi khi Tết đến, xuân về. Ước gì mình được tận hưởng cái không khí rộn ràng khi hoa đào nở giữa miền Nam? Cảm nhận chút mưa xuân nhè nhẹ rơi trên tóc đến ngỡ ngàng. Nhưng tiếc rằng mùa xuân miền Nam lại đầy nắng ấm hòa chan để cho cành mai vàng kia khoe sắc.
Nhớ quê hương cái nắng hè oi nồng, ngột ngạt của mùi rơm lúa mới. Và cứ nhớ làn gió Lào nắng nóng thổi miên man vào làng quê nghèo như chảo lửa tạt ngang đến ran rát. Nhớ mùa hoa xoan nở tím trên cành ngan ngát, hăng hắc lại thấy Nàng Bân nũng nịu cha đòi rét thương chồng, cũng mùa hoa xoan mà xóm làng trẻ con bị bệnh sởi (nốt hoa xoan) lan tràn đến sờ sợ khó quên.
Thương làng quê mất mùa, mưa giông, bão tố, lũ lụt triền miên ngày hăm mốt, hăm hai tháng tám thuở ấy. Ảnh hình khó quên cả làng hoảng loạn gồng gánh chạy lũ cũng chỉ vì sợ nước cuốn trôi lúc bờ đê xung yếu ngày xưa vỡ tràn, nước mênh mang qua đồng nhấn chìm ruộng đồng trong con nước khiếp đảm.“Tình làng nghĩa xóm” quê nghèo khi hoạn nạn mới thấy được tình yêu quê hương da diết biết nhường nào.
Sống trên mảnh đất của quê hương nắng cháy da người miền Nam yêu dấu. Tôi thèm được cảm nhận cái lạnh mùa đông khi gió bấc xốn xang thổi, khi chiều buông, đêm xuống thiếu bóng dáng người qua lại. Thèm được mặc cái áo choàng Liên Xô rộng thùng thình, quàng cái khăn len tự đan vào cổ, đội mũ trùm kín mặt rảo bước trên con đường làng mưa phùn lất phất bay lạnh thấu thịt, da rồi được rít cái rít kéo dài phát ra từ cửa miệng âm thanh mới nghe thôi đã lành lạnh đáy lòng. Nhả cái hơi khói tỏa ra như làn sương mờ ngày đông rét căm căm của xứ Hàn Quốc. Nghe tiếng kêu kéo điếu cày của đám thanh niên làng sao lâng lâng, bâng khuâng đến thỏa thích. Rồi một tràng cười vang lên dân dã đậm hương quê.
Nay quê hương tôi đã xa rồi ngày xưa ấy. Làng quê đổi thay đến ngỡ ngàng. Xa quê mới thấy nỗi nhọc nhằn, vất vả vương vào sức bền dai của người dân. Dù cho bão tố cứ qua đi rồi lại đến vẫn không sao làm lung lay ý chí kiên cường của người dân quê tôi. Quê hương ơi, biết mấy nhiêu tình.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Bài tham gia cuộc thi viết Đổi thay. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn thích, để lại bình luận và chia sẻ lên mạng xã hội. Mời bạn tìm hiểu thông tin về cuộc thi viết tại đây.
Xem thêm: Chưa một lần bố nói yêu con nhưng ... | Family Radio
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
















