Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con Gái

2013-01-15 08:52

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Đường đi đón Hugo. 800 m. 400 m đường bậc thang. 400 m loằng ngoằng giữa khu nhà cổ. Leo lên. Chầm chập. Lúc hụt hơi. Lúc nén thở. Để bước những bậc cao hơn. Nhanh hơn. Phân chim bết dính một bên. Loang lổ. Tuần 4 ngày. Giờ đón khác nhau. 800 m. Leo thang là cực nhất. Tuần 4 ngày. 2 ngày ung dung đi đủng đỉnh. 2 ngày vội vã. Hết cours học sát giờ đi làm cứ thế đâm đầu lao đi cho kịp giờ đón. Chỉ sợ thằng bé 10 tuổi. Đứng bên ngoài bơ vơ. Có hôm. Thầy cho ra muộn. Trễ giờ tramway. Trễ giờ metro. Trễ giờ bus. Chạy leo cầu thang. Có lẽ quên thở. Hay có lẽ cơ thể đã có một phản ứng gì đó không rõ. Leo đến nơi là ho ra máu.

Tác giả : Trương Quế Chi - Người đọc : Thảo Kòi  - Kỹ Thuật : Thảo Kòi

Ảnh minh họa

Lúc ấy. Cũng chẳng thấy có gì trầm trọng. Chỉ nghĩ xem làm thế nào đi nốt 400m còn lại cho kịp. 2 ngày ung dung đủng đỉnh. Ipod chạy đúng playlist Jazz-Soul. Vừa đi. Như một người mê ngủ. Vừa. Có vẻ rất lạnh nhạt. Nhìn ngắm thành phố từ phía trên cao. Con đường trước giờ tan trường. Mùa thu. Mùa đông. Mùa xuân. Vắng hoe. Ảm đạm. Nhưng dễ chịu. Bình yên. Đi không bao giờ thấy nản. Thỉnh thoảng viển vông. Cứ ngờ ngợ. Nhỡ đâu. Hôm nay. Ở phía góc quẹo kia. Ở phía cuối đường. Là Dương. Đang đứng đợi. Có lẽ vì thế. Đi không bao giờ thấy nản.

Hôm qua. Đón Hugo. Chạy hớt hải. Trễ 2 phút tramway là trễ hẳn 10 phút chờ chuyến sau. Ba gọi điện. Không tiện nhấc máy. Dập. Vẫn đang chạy. Chuông reo lần 2. Đang chạy. Chuông reo lần 3. Đang chạy. Chuông reo lần 4. Hugo đã tranh mất điện thoại để chơi trò điện tử. Nhất định không cho nhấc máy. Đưa thằng bé về nhà xong. Không hiểu sao. Quên. Cũng có thể. Cố tình quên. Lúc ấy. Nhớ ba vô cùng.


Ảnh minh họa

Nửa đêm. Nghe hộp thư thoại. Tiếng ba vẫn nghèn nghẹn. Mấy câu hỏi thăm. Mấy câu lo lắng. Mấy câu vu vơ vô chủ đề. Ấn nút replay không biết bao nhiêu lần. Làm sao đếm được bao nhiêu lần. Chỉ đến khi máy báo sắp hết pin. Mới thấy mình. Đang trong một tư thế vừa bất tiện vừa dại dột. Hai chân xoắn vào nhau. Người gập lại. Kẹt giữa cánh cửa tủ và cái bàn học trong căn phòng 7m2 khiêm tốn. Sáng sớm hôm nay. Việc đầu tiên. Gọi cho hộp thư thoại tự động. Nhấn số 2. Xoá tin nhắn. Lúc ấy. Nhớ ba vô cùng.

Bé trai Hugo 10 tuổi. Có khuôn mặt của một thiên thần. Hugo thông minh. Nhảy cách 2 lớp. Đáng nhẽ học lớp 4. Thì đã chễm chệ ngồi trong trường cấp 2. Cùng lũ con trai choai choai 12 tuổi tập tọng giấu giếm hút thuốc. Cùng lũ con gái dậy thì 12 tuổi điệu đà bắt đầu ăn mặc không khác các nàng nữ minh tinh là mấy. Hugo vì thế hay chơi một mình. Không nhiều bạn. Đôi lúc có cảm giác. Hugo đúng là một cậu bé 10 tuổi.

Đôi lúc. Lại thấy Hugo già dặn hơn hẳn những cô cậu 12 tuổi cùng lớp. Công việc đón Hugo sau giờ tan học. Đã 6 tháng. Nhẹ bẫng. So với chuyện làm bồi bàn trong quán Á, hay làm người dọn dẹp. Cũng thú vị. Nói chuyện với tụi con nít. Bao giờ cũng thú vị. Liền 6 tháng, cảm giác Hugo như một người bạn. Chân thành nhất. Cởi mở nhất. Cả 6 tháng, trên đường đưa Hugo về nhà. Suốt 6 tháng, vẫn còn thưa thớt những ánh nhìn lạ lẫm, cười cợt của tụi học sinh. Khi thấy một chị người Á mắt xếch, bé xíu lững thững xách cặp đi cùng thằng bé đeo kính dày cộp.
 

Ảnh minh họa

Lần đầu tiên đón Hugo. Cảm thấy bối rối. Tụi học sinh tan trường tíu tít. Bị nhìn như vật thể lạ. Lũ bạn cùng lớp Hugo thắc mắc. Xì xầm đằng sau lưng hai chị em. Rồi phỏng đoán. Rồi hét tướng “Le bébé marié!” – “ Anh chồng tí hon”. Cười lớn và ném cho Hugo nhiều ánh nhìn giễu cợt. Bỗng nhiên Hugo nắm chặt tay. “Chị đừng nghĩ gì cả, chị còn đón em cả năm học này đấy!” Lúc ấy. Thương thương thằng bé. Vừa bật cười. Biết đâu hồi xưa. Khi còn nhỏ như thế. Cũng đã từng làm nhiều trò quái ác. 6 tháng. Tụi học sinh đã chán hét tướng “Le bébé marié”. Chỉ thỉnh thoảng. Nếu chạm mặt cùng đường. Chúng vẫn nhìn. Hugo. Và chị người Á mắt xếch bé xíu. Một cách lạ lùng. Và cười cợt.

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top