Có những người đi ngang đời ta chỉ để hoàn tất sứ mệnh an bài của họ
2020-05-16 01:32
Tác giả:
Ngọc Nga
blogradio.vn - Có những người xuất hiện và đi qua đời ta chỉ để hoàn tất sứ mệnh an bài của họ, dù muốn hay không thì ít nhất họ đã điểm xuyết cho trang vẽ cuộc đời ta nhiều ý niệm về màu sắc. Và cuối cùng để đọng lại trong ta dư vị cảm xúc đủ đầy về một thời thanh xuân nhiệt thành.
***
Có những nỗi nhớ bất tận gửi vào khoảng không vô định. Có những cuộc gặp gỡ tưởng là duyên định mệnh nhưng hóa ra chỉ là thứ mộng tưởng hư ảo, thoáng qua trong chốc lát, chỉ để lại nỗi vấn vương, mênh mang đến khắc khoải.
Dĩ vãng nhuốm màu ảm đạm của một cuộc tình dai dẳng giữa hai kẻ mải mê đuổi hình bắt bóng những thứ không thuộc về mình, để dằn vặt, để ôm nỗi muộn sầu chất chứa. Đã qua rồi bao cơ hội được yêu, khi ngọn lửa của sự tin yêu, tha thứ chẳng còn tha thiết như ngày đầu.
Người ta thường bảo nhau rằng những khoảnh khắc mà ta đón nhận ở thực tại mới đáng để trân trọng, đừng tiếc nuối những gì đã lùi sâu vào dĩ vãng. Thế nhưng, chỉ khi con người ta trải qua hết thảy mọi hỷ nộ ái ố mà tình yêu mang lại, người ta mới nhận ra được điều ấy.
Tình yêu dù mang lại những cung bậc cảm xúc đa dạng nhưng hiện thực của thứ ảo ảnh lại có thể bóp nghẹt trái tim của người mải đắm chìm trong giấc mộng phù vân ấy. Là ngọt ngào đến ma mị, là đớn đau đến kiệt quệ. Có những đoạn đường tình nhiều gập ghềnh trắc trở đến độ cứ ngỡ chỉ qua hết con dốc của sự chùng chình này nữa thôi thì sẽ nắm tay nhau đi đến cuối con đường. Nhưng thế sự xoay vần, mỗi người một ngã trên vạn nẻo đường đời hệt như chưa từng tồn tại hai chữ “đã từng”.
Tình yêu vốn là một điều kì diệu mà cuộc sống ban tặng cho mỗi người, để trải nghiệm và để trưởng thành sau chừng ấy thăng trầm, biến động mà mỗi cuộc tình đi qua và để lại. Hết thảy hồi ức ấy dù thực tại đang bị bỏ xó ở một góc nào đó trong ngăn khóa con tim đi chăng nữa thì đến một lúc nào đó ta lại đem những lát cắt không rõ hình hài của cảm xúc ấy ra gặm nhấm. Để rồi lại nhận ra sự yếu đuối của bản thân trước nỗi hoài niệm về một miền đất hứa hằn in dấu chân của kẻ lầm lỡ.

Có chăng tại thời điểm ta chấp nhận tình yêu từ người, ta đã tháo gỡ chiếc vương miện của sự bí ẩn, lớp vỏ ngụy trang ta tự tạo ra để bảo vệ mình. Người đứng ở cuối con đường trải đầy vị ngọt của thứ tình yêu mù quáng, ta chỉ đành lựa chọn đối diện với sự thật nghiệt ngã và chọn cách buông tay. Chỉ để lòng ta thanh thản, không chút vướng bận trước nỗi đau chia lìa của kẻ khác.
Đúng người đúng thời điểm quả thực sẽ là cái kết viên mãn của một cuộc tình nhưng đúng người sai thời điểm thì chỉ còn lại nỗi tiếc nuối. Thực ra, có những thứ vốn không thuộc về mình thì mãi mãi không thuộc về mình. Dù ta có cố gắng như thế nào thì mọi thứ vẫn trở lại quỹ đạo, không thể cưỡng cầu.
Nhân duyên mỏng mảnh tựa sương khói, gặp được nhau đã là cái duyên tiền định nhưng để cùng nhau nối sợi tơ duyên ấy bền chặt thì không phải chỉ cố gắng là thành. Có những người xuất hiện và đi qua đời ta chỉ để hoàn tất sứ mệnh an bài của họ, dù muốn hay không thì ít nhất họ đã điểm xuyết cho trang vẽ cuộc đời ta nhiều ý niệm về màu sắc. Và cuối cùng để đọng lại trong ta dư vị cảm xúc đủ đầy về một thời thanh xuân nhiệt thành.
© Thiên Yết – blogradio.vn
Xem thêm video.
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.









