Có một trái tim nơi ngực trái chờ em nghe bình yên
2023-04-18 01:25
Tác giả:
CiCy
blogradio.vn - Bóng tối cũng không đáng ghét đến như vậy đâu cô gái à, chẳng qua nó mang trong mình màu đen huyền bí khiến em yếu đuối mà thôi. Nhìn xem, bầu trời đêm nay đẹp lắm, nó đẹp như cái đêm đầu tiên em tới thành phố này vậy. Êm đềm và đầy sự chờ mong.
***
Gửi em,
Lang bạt giữa chốn thành thị tấp nập, xô bồ đó đủ rồi.
Đêm cũng đã buông xuống từ lâu.
Em, cô gái nhỏ bé khoác lên mình thân xác của những kẻ trưởng thành - đang lê thê từng bước trở về "nhà". Nói đúng hơn đó là nơi em trú chân giữa thế giới lớn ngoài kia, cái thế giới thật giả lẫn lộn khiến em mệt mỏi.
Tôi thấy rồi. Thấy hết rồi. Em thật sự mệt rồi. Bóng đêm đã làm cho sự yếu đuối trong em trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.
Tìm cho mình một góc nhỏ quen thuộc, em ngồi sụp xuống, gục đầu, cuộn tròn mình, thu người trong vòng tay yếu ớt. Sự im lặng bao trùm căn phòng nhỏ lạnh lẽo, tách biệt với phố xá đông đúc ồn ào ngoài kia - nơi tiếng người, tiếng xe vẫn còn văng vẳng dù đường đã lên đèn tự lúc nào. Giữa khoảng không chật chội của căn phòng nhỏ vẻn vẹn hơn chục mét vuông, em như bé lại, hóa thành tí hon, lạc giữa không gian đen tối trĩu nặng. Sự sợ hãi như xâm chiếm cơ thể em, xen qua từng lớp da thịt, lẻn vào đến tận xương tủy. Tê tái. Lạnh buốt. Em sợ bóng tối, sợ đêm đến và sợ cả chính bản thân mình.
Em của màn đêm thật khác với em của ánh mặt trời sáng lạng. Nụ cười em nở trên môi ban sáng, sự huyên náo nô đùa của em lúc đó và sự hiểu chuyện của em khi nãy thật ra đều là giả, là sự gượng gạo, là vẻ bề ngoài của em mà thôi. Đâu ai biết được đằng sau đó là cả một thế giới nội tâm đầy phức tạp và rối bời. Phải chăng sự cô đơn và những nỗi đau em đang chịu đều là cái giá của sự trưởng thành? Liệu nó có đắt quá không em?
Tôi hỏi "Em ổn không?".
"Không sao đâu, cuộc sống mà". Đúng. Lần nào em cũng trả lời tôi như thế.
Bao nhiêu lần em vấp ngã, suy sụp tôi đều thấy, nhớ rõ như in, hằn sâu trong tôi bấy nhiêu vết sẹo chồng chất chẳng thể lành. Một câu chuyện tình dang dở, một cuộc sống bận rộn, vài áp lực đè nén tâm can, những nỗi đau vẫn còn dằn vặt nơi tiềm thức...tất cả như những con sóng lớn tràn về, dâng lên, bủa vây em bất cứ lúc nào khi em bất cẩn, lơ là.
Cô gái nhỏ bé của tôi ơi, em đang làm gì với chính bản thân mình vậy. Giá như em tức giận điên cuồng mà phá phách, giá như em náo loạn một chút. Giá như, chỉ vậy thôi, tôi cũng không phải thấy em như bây giờ, chắp vá từng mảnh gương đã vỡ mà không biết mình đã bị thương từ lúc nào.
Không, từ đầu đến cuối em vẫn như vậy, tôi chưa từng thấy em chia sẻ, tựa đầu lên vai ai đó thủ thỉ, phàn nàn hay buồn bực cáu gắt. Em mang hết những thứ cảm xúc không tên, những suy nghĩ quẩn quanh vào thế giới của riêng em, giấu nó ở một nơi không ai biết, chôn vùi chúng ở một sa mạc khô cằn nào đó mà chẳng ai dại gì mà đến thăm. Có lẽ con người ta luôn tự tạo cho mình một vài sa mạc như thế, nơi ấy có một chiếc hộp thời gian đã sờn cũ, chất chứa trong đó những nhớ mong hoài niệm, hay ấp ủ một điều gì đó nhỏ nhoi, và cũng có những người cất giữ một vài thứ cảm xúc bâng quơ, quen thuộc mà đau đớn đến xé lòng.
Ai đó hỏi em có bao giờ em khóc? Trông em vui vẻ thế kia mà.
Đúng là em chưa bao giờ khóc kể từ khi đến thành phố này. Giọt nước mắt em mặn ngọt ra sao tôi nào đâu biết được, em giấu nó kĩ quá.
Em đã tự chọn cho mình một vai diễn quá khó trong vở kịch của cuộc đời mình. Và một diễn viên nghiệp dư như em gần như đã kiệt sức mà chẳng nhận được tiếng vỗ tay nào từ phía khán giả.
Một giọt, hai giọt rồi ba giọt. Đôi mắt kia tự lúc nào đã đẫm vài dòng lệ dài rơi từ khóe mi, rớt xuống đôi má gầy gò của em. Đắng ngắt, cay xé. Bao nỗi niềm, uất ức chất chứa trong em bấy lâu nay giờ đã được giải phóng. Thôi được rồi. Khóc đi, khóc đi em. Hãy để những giọt nước mắt cuốn trôi những muộn phiền sầu não. Gào thét và điên cuồng đi em, những người lạ ngoài kia không ai biết đâu em à. Đêm nay, em sẽ là chính mình, mở khóa cho mọi xúc cảm trong em trào dâng, ùa về.
Suỵt. Khẽ thôi. Sự lặng thinh lại trở về căn phòng nhỏ một lần nữa. Nhưng lần này lại khác. Đó là sự im lặng hòa cùng với hơi thở ấm áp của em. Em đã thiếp đi trong những tiếng nấc nghẹn ngào mà bấy lâu nay mới thốt ra được. Chống chọi với thế giới lớn này thật khó quá em nhỉ?
Có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của em từ khi đến thành phố này. Ngủ ngon em nhé, rồi ngày mai mọi thứ sẽ khác. Đừng sợ hãi hay gục ngã mà hãy mạnh mẽ lên em. Mạnh mẽ để không ai có thể làm tổn thương em thêm lần nào nữa. Mạnh mẽ để đi tìm lại những gì em mất, tìm lại chính bản thân em. Và biết đâu một ngày nào đó trong tương lai em sẽ tỏa sáng như những vì sao ngoài kia.
Tôi muốn nói với em rằng "ngôi sao sáng nhất luôn tỏa sáng vào đêm tối nhất". Hãy nỗ lực bằng tất cả những gì mình có, không vì ai cả mà vì chính bản thân em, em xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn.
Thực ra cuộc sống này cũng không quá khó khăn như em tưởng. Chỉ là, thật trớ trêu thay, người đời dạy cho em cách yêu thương người khác mà lại quên dạy em rằng phải biết yêu thương chính bản thân mình. Ba mẹ cho em một cơ thể hoàn hảo, một tâm hồn khỏe khoắn tươi vui, tại sao em lại tự giày vò chính bản thân và để người khác dễ dàng điều khiển những xúc cảm trong em. Em là một cô gái kiên cường, tôi tin em sẽ mang lại cho mình một cuộc sống hạnh phúc và bình yên như em hằng mơ ước.
Bất giác mà viết nhiều như thế mong em hiểu tôi hơn, lắng nghe tôi một chút.
Tôi, trái tim đang đập trong lồng ngực em, đang từng ngày từng giờ dõi theo em trên từng nấc thang của cuộc đời. Hãy để những vết sẹo trong tôi hóa thành nguồn sức mạnh trong em, đưa em qua từng cơn sóng lớn, dắt em qua từng ngã tư đèn đỏ đông người, và ở nơi dừng chân phía trước tôi mong sẽ được nghe hai chữ "bình yên" từ em. Cố lên em nhé.
Bóng tối cũng không đáng ghét đến như vậy đâu cô gái à, chẳng qua nó mang trong mình màu đen huyền bí khiến em yếu đuối mà thôi. Nhìn xem, bầu trời đêm nay đẹp lắm, nó đẹp như cái đêm đầu tiên em tới thành phố này vậy. Êm đềm và đầy sự chờ mong.
© CiCy - blogradio.vn
Xem thêm: Chẳng Cơn Bão Lớn Nào Bằng Bão Lòng
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.