Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện tình ở New York (Phần 9)

2008-12-16 10:04

Tác giả:


( Blog Việt )

- Excuse me? Ryan who? (Xin lỗi, Ryan nào vậy?)

Thoáng hững hờ, thoáng sững sờ, và rồi…thực sự bất ngờ. Thực sự là tôi không dám chắc đó có phải là chàng Ryan tôi kiếm tìm vất vả bao lâu nay hay không nữa, cho đến khi tôi nghe được câu tiếp theo: 

Minh họa: Theo blog Hà Kin

- Hey painful eyes, you forgot me already? (Em đã quên anh rồi ư?)

- Oh, wow, hi…how are you? (Ồ, xin chào, anh khỏe chứ?)

- Totally miserable until finally got your email. What takes you so long to write me back. i’ve been missing you so bad. (Thực sự khổ sở cho đến khi nhận được email của em. Điều gì khiến em mãi mới viết thư cho anh thế, anh thực sự nhớ em)

- When did you get my email? And…which one is that? (Lúc đó tôi không còn khái niệm là cái email nào là trúng nữa, vì tôi gửi theo kiểu đủ loại và không cả thèm check xem cái nào đi cái nào về nữa, cũng hơi chán rồi mà!)

- Last night, i’ve just got it last night, i was so crazily happy but must hold my breath until today to give you a call. Thanks God it is really you! (Tối qua, anh vừa nhận được thư tối qua, anh thực sự rất vui mừng nhưng phải nín thở chờ đến hôm nay mới dám gọi cho em!)

À, thì ra email của tôi đã đi được đến đích. Vậy là bao nhiêu nỗ lực thì cũng được đền đáp. Một bài học tuyệt vời của cuộc đời, never give up (Đừng bỏ cuộc)! Tôi chỉ muốn kể ngay ra một tràng cho anh biết cuộc hành trình đi tìm anh khổ sở thế nào, cho anh biết cái lý do mãi tới ngày hôm nay tôi và anh mới gặp được nhau, nhưng sau đó tôi chỉ cười (có lẽ hạnh phúc và bất ngờ quá chăng?):

- Well, it’s a long story, haha. (Đó là 1 câu chuyện dài)

- You know i’ve been looking for you, i’ve standing at the subway to look for you, hoping for a chance to catch a glance of your eyes, just hopeless, i thought may be you got a boy friend, you…. (Em biết không anh đã đi tìm em suốt, anh đã đứng ở bến tàu điện ngầm hi vọng sẽ được nhìn thấy ánh mắt em, nhưng chỉ nhận được sự thất vọng, anh đã nghĩ rằng em đã có bạn trai, em...)

- Oh, hold on. You’ve been looking for me? (Khoan đã, anh đã tìm em ư?)

- Yes, like a mad man! (Ừ, như một kẻ điên!)

Và tôi chợt nhớ ra tôi đã từng để lại một mảnh giấy "quan trọng" ở văn phòng của anh mà, anh phải nhận được từ lâu rồi chứ?

- Hey, i came to your office to look for you too, its on Saturday. You were off, haven’t you received my note i left there? i gave to the assistance. (Này anh, em đã đến chỗ làm của anh vào hôm thứ 7. Hôm đó anh nghỉ, vậy anh chưa nhận được tờ giấy nhắn em để lại ư? Em đã đưa nó cho cô trợ lý mà)

- What note ?You left a note for me to Gar? Well, she must have forgotten to give me. (Giấy nhắn nào cơ? Em đã để lời nhắn cho anh qua Gar à? Cô ấy đã quên đưa cho anh rồi)

- Or she’s your girlfriend and she’s jealous! (Hay cô ấy là bạn gái của anh và ...đang ghen!)

- NO, she’s not my girl friend. i haven’t got a girl friend... (Không, cô ấy không phải bạn gái của anh, anh chưa có bạn gái...)

- But may be she wants to be your girl friend (Có thể là cô ấy muốn trở thành bạn gái anh thì sao)

- OH NO, NO way, she can’t be… (Không, không đâu, cô ấy không thể...)

Và hai chúng tôi cùng cười. Tiếng cười của anh trong điện thoại vô cùng ấm áp và hạnh phúc. Tôi cảm nhận được thế. Và nếu có hỏi tôi, một trong những giây phút hạnh phúc của cuộc đời tôi là lúc nào thì tôi sẽ trả lời là lúc này đây.

- But how about you? You have a boyfriend too? i bet you have…you’ve been busy with your boy friend…. (Thế còn em, em có bạn trai rồi phải không? Anh cá là em có rồi, và em bận rộn với bạn trai suốt...)

- Oh, me? i guess i have, but…you’ve seen him? Cause i haven’t. (Em ư? Em đóan là có, nhưng anh đã nhìn thây anh ấy chưa? Chứ em thì chưa)

Và lại cười. Có lẽ màn "thăm dò" nhau đã được giải tỏa.

- I can’t wait to call you today. If you don’t mind, can i take you out now? Where are you, i’d come to pick you up. (Nếu em không ngại, anh có thể đưa em đi chơi bây giờ không? Em đang ở đâu, anh sẽ đón em)

Ngước nhìn lên đồng hồ, 9h hơn. Kể ra bây giờ đi vẫn được đấy, không biết ý bố mẹ thế nào. Ngòai trời tuyết lại lất phất bay rồi....

- OK, come pick me up at the train station. (Ok, anh đón em ở bến tàu điện ngầm nha)

Dập máy rồi mà người tôi vẫn run lên. Tôi đã rất giỏi khi nói chuyện được bình tĩnh như vậy. Chỉ trong một thời gian ngắn mà tôi đã quá nhiều lần hạnh phúc - thất vọng – bỏ cuộc - quyết tâm - bất ngờ - hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ có bạn trai cả, cũng chưa bao giờ yêu cả. Cảm giác thế này tôi cũng chưa bao giờ có được, có thể tôi yêu rồi thì sao? Hay là tôi chỉ đang sung sướng với niềm vui của một kẻ chiến thắng? Tôi không biết, tôi sẽ thử mình!

Minh họa: c munilla

Mặc quần áo, phải ngồi trang điểm lại thật xinh. Vì lúc đó trông tôi rất mệt mỏi và xấu xí, thậm chí tóc tai còn bết cả lại vì lạnh quá, nhưng người ta bảo, khi tinh thần phấn chấn thì tự nhiên con người sẽ trở nên rạng rỡ. Mà rạng rỡ là điểm mạnh của tôi. Tôi muốn đôi mắt mình sẽ phải thật đẹp. Tôi hồi hộp mong chờ được nhìn lại vóc dáng tuyệt vời ấy của anh. Tôi sẽ tự hào lắm đây, vì đêm nay, đêm Valentine, tôi được đi cạnh một người đàn ông đẹp!

Không dám nói với mẹ là con đi chơi…Valentine, vì bố mẹ sẽ ngất mất. Nhưng tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ đi về nhà muộn.

- Mẹ ơi, cho con đi ra Times Squares nhé, xem không khí Valentine.

- Ra xem thiên hạ ôm nhau à?

- Vâng, ra xem bọn nó ôm nhau.

- Đến khổ con tôi. Mặc ấm vào và về sớm nhé.

- Ôi vâng, là lá la…!!!

Có vẻ hôm nay là một ngày suôn sẻ. Ít khi nào tôi gặp nhiều may mắn như thế. Đứng chờ xe bus đỏ, tôi ngắm các đôi dập dìu đứng tâm sự. Đôi nào cũng hạnh phúc, mọi ngày tôi sẽ ghen tị đấy, nhưng hôm nay, họ sẽ phải ghen tị với tôi. Chỉ ít phút nữa thôi, khi chiếc xe bus chở tôi ra bến tàu điện ngầm, tôi sẽ cũng được "dập dìu" như thế.

Tuyết bắt đầu rơi dầy hơn, gió lành lạnh, tự nhiên tôi nghĩ về ông già tật nguyền hay viết tiểu thuyết và thấy thương ông lắm. Giờ này có những tâm hồn cô đơn như vậy ở đâu đó. Nhưng chắc gì ông đang cô đơn? Có thể ông đang viết sách và quên hết mọi chuyện thì sao. Tôi nghĩ tới anh chủ, cũng đang cô đơn hay bên cạnh một cô Việt kiều nào đấy, biết đâu. Tôi nghĩ tới họ vì cả hai đã chúc tôi có một ngày Valentine may mắn.

Tôi đã tới bến. Đứng chờ phía bên trong, ấm áp vô cùng. Tôi được "chỉ định" đứng chờ ở phòng chờ bên trên. Tôi đi đi lại lại, nhát lại ngó vào cái cabin soát vé cười với ông soát vé một phát. Ông ta lại nhìn tôi đầy dò hỏi, chắc lại thêm người nữa thắc mắc sao cô nàng này lại "đáng yêu" thế nhỉ? Cứ thấy dòng người đi từ dưới tàu đi lên là tôi lại ngó. Anh vẫn chưa tới. Tôi đứng nhìn ra bên ngòai cửa kính của phòng chờ, ngắm tuyết lất phất rơi, ngắm những cặp đôi hối hả qua lại, ngắm một cô bé con vừa đi vừa hét, ngắm dòng sông thâm đen phía xa xa, tất cả đối với tôi đều mang cảm giác bình yên.

- Hi, there.

Tôi đã lờ mờ nhìn thấy bóng phản chiếu của tấm kính cho tới khi người ấy tiến lại thật gần và đứng sau lưng tôi cất tiếng một chào nhẹ như hơi thở, một người đàn ông cao ráo mặc áo choàng đen, một hình ảnh quen thuộc, vì tôi đã nhìn anh như vậy lần đầu tiên.

- “Hi”. Một nụ cười tôi gửi anh qua tấm kính. Rồi tôi quay lại.

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi bối rối và ngượng lắm, chắc mặt và tai đỏ phải biết. Nhưng tôi hay biết chữa ngượng bằng một cách cười rất "hồn nhiên". Và cả hai lại cùng cười. Hôm nay, tóc anh dài hơn một chút, hàng râu quai nón đã tỉa ngắn lại chỉ còn tóc mai rất dài, khoác một chiếc áo choàng đen. Anh đẹp và nổi bật tới mức, không ai đi qua mà không ngắm lại nhìn anh và…nhìn tôi. Tôi có được một cảm giác hãnh diện và may mắn chưa từng có. Anh chìa tay ra, muốn nắm tay tôi. Thoáng do dự, và tôi nắm tay anh, tim đập loạn nhịp.

Tôi tự hỏi chúng tôi sẽ đi đâu đây? Anh lại cúi xuống, nhíu mày, cười và nói:

- Can i take you to a very special place? (Anh có thể đưa em đến một nơi rất đặc biệt không?)

- How special is that? (Đặc biệt như thế nào cơ?)

- You’ll see! (Rồi em sẽ thấy)

Và trên tàu, tôi đã bất ngờ khi được nghe kể, rằng anh đã đi tìm tôi khổ sở thế nào…!

Hình ảnh đại diện của Hà Kin

(Còn tiếp)

Truyện Online – Theo Blog Hà Kin

Vài nét về blogger: Hà Kin - chủ nhân của những trang blog mà người đọc có thể tìm thấy ở đó “ý nghĩa của cuộc sống, và một nhân sinh quan lạc quan mới mẻ”.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top