Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện tình ở New York (Phần 17)

2008-12-18 17:03

Tác giả:


Blog Việt - Lave nói rất nhiều nhưng cứ một lát lại xị mặt xuống và phụng phịu với Billy bằng tiếng Quảng. Dưới ánh đèn cái khuyên mũi của Lave ánh lên xinh ơi là xinh, và nó khiến sau này tôi về bị ám ảnh. Lave lát lại ngó điện thoại ý chừng chờ xem có ai gọi điện hay không. Tôi chợt nghĩ nếu mình có một cái cell chắc cũng đang mong ngóng chờ được Ryan gọi điện như vậy. Chàng Josh nào mà may mắn thế nhỉ, được sở hữu một cô gái như thế này chắc cũng chẳng phải dễ dàng gì. 

Minh họa: Internet

Tôi ngồi ngắm Lave một lúc, rồi cũng bắt đầu hoạt khẩu, vì tính tôi tò mò, không hỏi chuyện không được. Trước tiên là tôi khen, vừa khen vừa ngắm, Lave rất thích thú, nàng ngoái bên phải, rồi lại bên trái cho tôi ngắm và cảm ơn rối rít. Đồng thời không quên…khen lại tôi là xinh và đặc biệt không kém, làm tôi cũng phổng cả mũi.

- I bet you have a dozen of boy friends! (Tôi cá là cô có cả tá bạn trai)

- You think? Everybody says so, but i’m in love with just one. i mean, sometimes your heart is stirred by lot of cool guys out there but then you are back to the one you love, that’s me, i like lot of guys but i love only one and… (Chị nghĩ thế ư? Mọi người cũng nói vậy nhưng em đang yêu một người. Thi thoảng chúng ta cũng bị xao động bởi những anh chàng dễ thương nhưng rồi cuối cùng ta vẫn trở về với tình yêu của mình, em cũng thế, em cũng thích nhiều anh chàng nhưng chỉ yêu một người thôi...)

 - (Ngắt lời) Your boyfriend is handsome i think (Tôi nghĩ bạn cô rất đẹp trai)

- Oh, he’s f’kin gorgeous, the best man on earth, oh, haha, oh, sorry… (Ồ, anh ất rất tuyệt vời, người đàn ông tuyệt nhất trên thế giới...)

Tôi phì cười vì kiểu nói chuyện vô tư của Lave, rất là Amercan girl, và rất phóng khoáng. Chỉ thế cũng đủ hiểu nàng đang yêu bạn trai mình thế nào. Thôi thế là có thể loại khả năng Billy đang cưa nốt cô con gái xinh đẹp nhà người ta rồi.

- Are you living with your sister Sheryl? (Cô sống cùng chị Sheryl à?)

- You met her already? (Chị gặp chị ấy rồi à?) Rồi Lave quay sang Billy trợn mắt: "You should let me meet her first, are you taking this girl around all the time?" (Đáng ra anh phải để em gặp chị ấy đầu tiên, hóa ra anh đã đưa chị ấy đi khắp nơi rồi à?). Rồi Lave quay lại tôi:

- I bet you have a boy friend too don’t you? (Em cá là chị cũng có bạn trai rồi phải không?)

Câu hỏi này của Lave tự nhiên khiến tôi thấy hơi buồn buồn. Vì cảm giác tôi và Ryan tới lúc này thực sự không đem lại cho tôi sự chắc chắn, vả lại tự nhiên Billy im bặt ngồi chờ câu trả lời của tôi làm tôi quyết định trả lời là:

- Nope, and i don’t intend to get one here in New York, i must be back to my country for college this summer. (Chưa, và tôi cũng không có ý định có bạn trai ở New York, tôi sẽ phải quay lại quê hương để học đại học vào mùa hè tới)

- What? You will be back, oh, that’s a pity. You’re gonna stay here and work for my mother, that’s better. i think you have boy friend in Vietnam, you’re pretty too. (Chị sẽ phải về ư, thật đáng tiếc. Chị nên ở đây và làm việc cho mẹ em, thế tốt hơn. Em nghĩ chắc chị có bạn trai ở Việt Nam rồi, chị rất xinh)

- Oh no, in Vietnam i’m not. (Ồ không, ở Việt Nam tôi không được như thế đâu)

- Really? (Thật sao?)

Và chúng tôi cười ầm. Nói chuyện với Lavender thật thoải mái. Thật hiếm khi trong một thời gian không dài mà tôi được gặp nhiều người xinh đẹp tới như vậy, tôi coi đó cũng là một sự may mắn!

Và điện thoại réo, Lave rú lên ngay và tươi tỉnh hẳn, nàng hỏi vu vơ xem chàng kia đang ở đâu, đang làm gì và nhớ nhung ra sao, nàng đang đi ăn, có một cô bạn mới xinh đẹp, và cứ thế cứ thế. Tôi lại phải quay sang nói chuyện với Billy. Tôi hỏi bằng tiếng Việt: 

Minh họa: Theo blog Hà Kin

- Lave sống với ai vậy? Chị gái hay với mẹ?

- Nhỏ sống với mẹ, chắc phải về sớm vì Mei không thích Lave về muộn, bữa khác xem phim vậy.

- Anh và Sheryl thế nào?

- Sao em lại hỏi thế?

- Thôi ăn nhanh rồi anh đưa Lave về đi, hôm nay em cũng mệt không hứng xem phim lắm. Nhưng mà anh nói đúng, bạn ấy xinh quá, thế này thì bao nhiêu người yêu nhỉ.

- Oh, nhỏ chung tình lắm, nhỏ chỉ yêu bạn trai của nhỏ thôi.

Tôi gật gù tỏ vẻ hâm mộ. Lave vừa nghe điện thoại vừa cười và ẩy vào vai Billy cứ như hiểu được chúng tôi đang nói gì.

Chúng tôi ăn xong và ra về, tôi tự đi về bằng tàu vì nhà của bà Mei ngược hướng, Lave phải về sớm. Hôm nay tôi vui và thấy dễ chịu hơn nhiều so với hôm đi cùng với bà chị Sheryl. Tôi cũng thấy có cảm tình hơn với Billy vì đã giới thiệu cho tôi Lave, một cô gái dù có không chơi được thì để…ngắm cũng được. Và tự nhiên tôi thấy mình "vị tha" hơn, Billy cũng đâu đến nỗi đâu, tất cả là cũng chỉ là ở mức tôi suy đóan thôi. Cứ cho là Billy và bà chủ yêu nhau thì cũng như Ryan nói đó, "love is ageless" (tình yêu không giới hạn), còn đã có bằng chứng gì là Billy cặp với cả Sheryl đâu.

Tuy nhiên, tôi thấy Lave tuy nói nhiều và hay cười nhưng thoảng có nét gì đó u sầu, có lúc khuôn mặt xinh đẹp như có thể khóc ngay được. Là tôi cảm giác hay do người đẹp hay đem lại những suy nghĩ cho người khác như vậy?

Tôi trở về trên chuyến tàu F. Thấy vui vui vì được gặp Lave, nhưng lại thấy buồn và hơi lo lo về Ryan, chẳng hiểu sao Ryan không gọi cho tôi nhỉ. Có làm gì hay đi đâu cũng nói cho tôi biết tôi khỏi mong chứ?

Gió hơi buốt. Tôi đã về nhà. Việc đầu tiên, tôi lại hỏi có ai gọi điện không? "", thằng em tôi trả lời, "Có một anh tên là Ryan gì đó". Tôi mừng quýnh, thế ra là có gọi sao. Tôi vội vàng nhấc máy gọi điện cho Ryan. Lại không nhấc máy. Một lúc sau tôi gọi lại, thấy tiếng ồn ào, và bên kia là một giọng…phụ nữ: "Ryan is not here" (Ryan không có đây). Rồi dập bụp một phát. Tôi hơi sững sờ. Hình như là giọng của Garbriel!

Và điện thoại lại réo lại!

(Còn tiếp)

Hình ảnh đại diện của Hà Kin
Hình ả nh đại diện của Hà Kin

Truyện Online – Theo Blog Hà Kin

Vài nét về blogger: Hà Kin - chủ nhân của những trang blog mà người đọc có thể tìm thấy ở đó “ý nghĩa của cuộc sống, và một nhân sinh quan lạc quan mới mẻ”.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top