Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Chúng ta của 10 năm sau vẫn là bỏ lỡ

2022-11-19 01:25

Tác giả: phoebe Scarlet


blogradio.vn - Mùa thu năm nay, em phải đi biên giới. Em đã làm công việc gia đình thích em làm. Mùa thu năm nay. Em đã dũng cảm nói ra hết lòng mình, nhưng “muộn quá rồi”. Mùa thu năm nay, em ước mình có thể là mùa thu của 10 năm trước. Mùa thu năm nay hương hoa sữa ảm đạm quá, hoa thạch thảo sao nhìn buồn thế? Mùa thu năm nay, anh và em im lặng thật rồi.

***

Nếu có một giải thưởng thi xem ai trồng si nhiều nhất, thì chắc cây si của em trồng cho anh là đạt giải đặc biệt rồi bởi lẽ 10 năm qua chắc rễ của nó bén sâu tới mức em cũng không nghĩ rằng em lại yêu anh nhiều đến vậy. 

“Không ai hiểu thấu vì tình yêu của những đứa trẻ con thì vu vơ nhanh qua đâu nghĩ gieo tương tư đến dài như thế”. 

Nghe bài này xong, mắt em lại mờ dần đi. Em tiếc lắm. Tiếc rằng em không nói sớm hơn. Thời gian huấn luyện quân ở biên giới phía Nam cũng lạnh như mùa thu ở miền Bắc. Cứ mỗi lần gặp tiết trời này, em lại nhớ quãng thời gian đẹp nhất em từng có, cho dù em chỉ là cô gái đơn phương hướng về anh. 

Em gặp anh năm em mới là cô nhóc 16 tuổi. Anh cũng mới chỉ là một bạn nam 16 tuổi. Trong buổi sáng mùa thu, lạnh lạnh, sương vừa kịp tan, em gặp anh khi anh đá cầu với các bạn, em đã nhìn anh thật lâu, xem anh đá cầu và cùng đá với anh. Những năm tháng tiếp theo thời trung học em đã dặn lòng nhất định em sẽ lấy anh. Nhất định sẽ là như thế. Tình đầu của em sẽ tình cuối và sẽ là anh. Em đã tin như thế trong khoảng một thời gian dài thanh xuân. 

Anh nhìn em hay tất cả mọi người đều nhìn em là một cô nhóc năng động, hoạt bát, có phần nghịch ngợm nhưng kỳ thực em là nhóc tỳ hay ngại, tự ti đặc biệt tự ti với anh. Chúng ta, hai thế giới khác biệt anh cũng không nhìn thấy em đang theo dõi anh, anh cũng không biết em thích anh nhiều như nào. 

em_35

Thời gian cứ thế trôi qua, Hà Nội vào thu với mùi hoa sữa, hương thạch thảo, cúc họa mi trắng trời. Em đăng ký học trường gần với anh. Anh không nhìn thấy nhưng em thì lại thấy rõ anh. Chỉ là, em vẫn im lặng không tỏ tình với anh. Em tìm hiểu thêm một số người phù hợp với mình nhưng rồi những mối tình chóng vánh sớm kết thúc, ai ai cũng hỏi em: “Họ tốt như thế, sao lại bỏ”. Còn em thì biết em đang đợi anh vì em biết anh chưa có bạn gái. Chỉ mình em biết em vẫn còn thích anh.

Năm em học năm thứ ba Đại học. Anh cũng học năm ba. Chúng ta bằng tuổi mà. Cũng lại là mùa thu tháng 8. Anh rủ em qua trường để xem anh thi đấu. Anh vẫn như thế vẫn thích thể thao và lạnh lùng, em thích nhìn anh chơi thể thao mà thích thú và phấn khích. 

Ở một góc sân năm đó, em đã cổ vũ anh rất nhiều, nhưng rồi anh và em không hiểu ý nhau. Em lặng lẽ về sớm không xem tới hết trận. Năm đó, em vừa trải qua biến cố lớn trong đời, gặp lại anh, nói chuyện với anh khiến em cảm thấy thật vui và hạnh phúc biết bao, đêm về em cũng mơ thấy anh, cuộc sống xung quanh của em tươi sáng hơn khi có anh. Mùa thu năm đó là mùa thu hạnh phúc nhất, dù không phải là người yêu vậy mà em hạnh phúc khi được ở gần anh như thế. 

Gia đình biết chuyện em thích anh, tìm hiểu về tôn giáo của anh, lần nữa em lại bị ngăn cản bởi gia đình. Họ không chấp nhận việc em thích một người khác tôn giáo, càng ra sức ngăn cản bởi hướng đi gia đình định hướng khác với cuộc sống của anh. 

Những đêm đông trở lạnh, lòng em cũng trở lên hoá băng. Giằng xé giữa chữ hiếu và tình cảm, em biết trách nhiệm của bản thân lúc đó, em lựa chọn nghe gia đình nhưng em lại đánh cược. Lần thứ nhất e đánh cược với anh. E tỏ tình với anh. Em nói em thích anh. Nhưng anh lại im lặng năm đó. Có lẽ, anh không thích em. Trái tim năm 22 tuổi đó vội vã tức giận với anh. Vội vã yêu người khác. 

em_34

Những lời hứa năm 16 tuổi em đã phá vỡ. Đúng rồi. Là do em kéo anh vào cuộc sống của em chứ không phải là do anh gây ra những việc này. Là do em si tình tới mức để anh làm ảnh hưởng tới cuộc sống của mình. 

23 tuổi. Em vội vã lấy chồng. 

Ngày trước khi kết hôn, em nhắn mời anh. Em đã không hy vọng anh tới. Chỉ là, em muốn được nói chuyện với anh. Năm đó. Em đã khóc rất nhiều. Trong đám đông hôm cưới em bỏ đeo chiếc kính cận để không nhìn thấy ai, để tự tin bước vào hôn lễ. 

Em lấy người yêu em. Họ chăm lo cho em. Cuộc sống gia đình cũng không mấy êm đẹp như em nghĩ. Nhưng dần dần em đã ổn định, cuộc sống của em rất dễ đoán, có nhà có con, có chồng. Ai ai nhìn vào cũng thấy hạnh phúc. Chỉ có em đôi lúc cảm thấy trống trải. 

Và rồi em mắc trầm cảm khi kết hôn. Căn bệnh ăn mòn tinh thần em, từ năng động tới tiêu cực. Em thu mình trong thế giới riêng mình nhớ về mùa thu cấp ba, đau đớn những cơn hành hạ bản thân để trở nên tỉnh táo. Em sống trong quá khứ tới tiều tuỵ. 

10 năm trôi qua. Anh vẫn tên đó, em vẫn tên đó. Nhưng chúng ta trưởng thành nhiều hơn rồi, mình gặp lại nhau trong một ngày thu. Anh là mùa thu thật rồi, một ngày thu sau 5 năm, anh vẫn dáng hình đó gầy gầy và ít nói, anh đã biết uống rượu, nói nhiều hơn đôi chút, nhưng anh vẫn im lặng trong cuộc trò chuyện của đám đông. Em vô tình ngồi sau anh. Cảm giác bồi hồi đó trở lại. Bất giác trở lên ngại ngùng, bất giác cảm thấy chua xót. Bất giác em chực trào nước mắt. Em đã nhớ anh rất nhiều. 

Em tìm cớ nói chuyện lại với anh, anh tiếp chuyện một cách lịch sự, điều đó khiến em càng cảm thấy tiếc nuối. Căn bệnh trầm cảm càng khiến bản thân em mất kiểm soát, những cơn sốt ập đến, trong cơn mê sảng em gọi anh. 

10 năm trôi qua. 10 năm đằng đẵng, em cứ ngỡ em có một cuộc sống mà mọi người mong muốn, à thì ra em vẫn luôn hụt hẫng như thế, em vẫn nhớ anh như thế. Sự suy sụp khiến em ngã bệnh. Em biết em sai tại thời điểm này, những cơn sốt vật vã tới, những cơ mê sảng em không gượng dậy nổi. 

chi

Khi nhận công tác vào biên giới cũng là lúc em gặp lại anh giống như ngày em tỏ tình đợi anh đồng ý. Em lại để anh xuất hiện trong cuộc đời của mình. 10 năm em lại để anh nhìn thấy bước ngoặt mới trong cuộc đời của mình. 

Đời người đâu có nhiều lần gọi tên 10 năm. Em đã có gia đình, cuộc sống của em quanh quẩn đi làm, về nhà, làm mẹ, làm vợ. Em có một người chồng thương vợ, một em bé ngoan đáng yêu. Em đã có cuộc sống bao nhiêu người mơ ước nhưng em lại không có anh. Giống như anh nói với em “trừ tình cảm ra, em đã làm được công việc em thích, có gia đình bao nhiêu người mơ ước cơ mà”.  Nhưng em lại không có anh.

Anh im lặng và thở dài. Anh ngước mặt lên trần nhà. 

Mùa thu năm nay, em phải đi biên giới. Em đã làm công việc gia đình thích em làm. Mùa thu năm nay. Em đã dũng cảm nói ra hết lòng mình, nhưng “muộn quá rồi”. Mùa thu năm nay, em ước mình có thể là mùa thu của 10 năm trước. Mùa thu năm nay hương hoa sữa ảm đạm quá, hoa thạch thảo sao nhìn buồn thế? Mùa thu năm nay, anh và em im lặng thật rồi. 

- Anh thích em không?”

- Năm đó anh không thích em. 

 Anh đã trả lời em như thế nhưng nét mặt anh thoáng buồn.

Chúng ta chỉ hiểu dụng ý tới đó thôi phải không anh?  

Cây si của em trồng có phải đã ra trái không anh? 

Em nhớ anh. Nhớ cả thanh xuân. 

© phoebe Scarlet - blogradio.vn                                  

Xem thêm: Buông tay mà sao lòng đắng cay đến thế?

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

phoebe Scarlet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những ngày chênh vênh

Những ngày chênh vênh

Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con

Lời hẹn của con

Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ

Tình yêu của mẹ

Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu

Lời yêu

Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ

Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

back to top