Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cho tôi được về lại tuổi thơ

2017-10-18 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - Tuổi thơ của chúng tôi là những ngày nắng chang chang trốn mẹ ngủ trưa thả diều trên đê, những buổi chiều chăn trâu rồi đi tắm sông tắm biển. Có những lúc mò cua bắt ốc kiếm tiền, đứa nào cũng quần áo ướt sũng, chân tay lấm lem toàn bùn nhưng vui lắm. Cái cảm giác như muốn mình bé lại để được vui chơi chẳng lo nghĩ gì chẳng muốn mình lớn thêm nữa.

***

blog radio,   Thời gian ơi xin dừng lại một chút với tuổi thơ

Hà Nội một buổi sáng mùa thu có chút se se lạnh luồn qua da thịt, nó man mác êm ái dễ chịu biết mấy, cái cảm giác của khoảnh khắc giao mùa thật thú vị. Tôi cứ cuộn tròn trong lớp chăn mỏng chẳng muốn rời khỏi nó, một vài tia nắng lấp ló qua ô cửa sổ nhỏ, ngoài kia là bầu trời trong xanh dịu dàng biết mấy.

Bước ra khỏi giường với cảm giác còn do dự, như luyến tiếc một giấc mơ đẹp. Qua khung cửa sổ, tôi ngắm nhìn Hà Nội. Ngày chủ nhật ở Hà Nội không tấp nập như mọi ngày, họ không giành thời gian cho công việc mà họ ở bên gia đình sau một tuần làm việc mệt mỏi, nhà sách, khu thương mại hay công viên là những địa điểm lí tưởng của họ.

Vào ngày chủ nhật tôi cũng đi đây đi đó để hiểu hơn về Hà Nội, xem cuộc sống của mọi người xung quanh như thế nào và để nguôi đi nỗi nhớ nhà. Hôm nay tôi đến một công viên gần nơi tôi đang sống, nó nhộn nhịp, đông vui hơn thường lệ. Cuộc sống của mọi người ở đây thật nhộn nhịp và hiện đại, tôi tìm cho mình một chỗ ngồi thật ưng ý để ngắm nhìn mọi người xung quanh ở đây thật trong lành nó làm cho người ta quên đi hết những mệt mỏi. Nhìn ra xung quanh, tôi thấy đứa trẻ nào cũng tự tin vui chơi, năng động và được cưng chiều. Những đứa trẻ này thật sung sướng không kể gia đình khá giả hay bình thường hằng tuần vào ngày chủ nhật vẫn dẫn con của mình đi chơi.

Nghĩ đến đây tôi lại nghĩ về những đứa trẻ nơi quê tôi, những kỉ niệm tuổi thơ lại ùa về. Quê tôi là mảnh đất miền Trung nắng gió, con người nơi đây chân chất hiền lành lắm. Tuổi thơ của những đứa trẻ bọn tôi gắn những cánh đồng, với những con sông mát rượi, những bờ đê hiền hòa và những vùng biển đầy cát. Quê tôi còn nghèo khó, người dân còn vất vả nên những trò chơi của chúng tôi cũng đơn giản chứ không được hiện đại như trẻ con Hà Nội. Đó không phải là những khu giải trí, nhà sách hay công viên. Tuổi thơ của chúng tôi là những ngày nắng chang chang trốn mẹ ngủ trưa thả diều trên đê, những buổi chiều chăn trâu rồi đi tắm sông tắm biển. Có những lúc mò cua bắt ốc kiếm tiền, đứa nào cũng quần áo ướt sũng, chân tay lấm lem toàn bùn nhưng vui lắm. Cái cảm giác như muốn mình bé lại để được vui chơi chẳng lo nghĩ gì chẳng muốn mình lớn thêm nữa.

blog radio,   Thời gian ơi xin dừng lại một chút với tuổi thơ

Ở Hà Nội nhớ nhà nhớ quê lại hay suy nghĩ vẫn vơ, ngày ngày xe cộ cứ tấp nập người người qua lại rồi đêm đến nhà nào cũng kín cửa và sống cuộc sống của riêng mình. Đôi khi nghĩ lại thấy trẻ con Hà Nội sống trong sự bao bọc của bố mẹ đủ đầy thật đấy nhưng tôi cũng cảm thấy rằng mình thật may mắn khi được sinh ra ở quê tôi.

Ở quê, bố mẹ đi làm đồng suốt ngày, bọn tôi nghịch ngợm phá phách, quần áo tay chân lũng nào cũng toàn bùn đất. Nhiều lần, cả đám bọn tôi còn bị hàng xóm rượt đuổi cả trưa vì tội ăn trộm ổi nhà bác ấy. Bây giờ nghĩ lại còn thấy buồn cười như nó vừa mới hôm qua vậy.

Chỉ là đôi khi, ước ao trở về tuổi thơ lại sống dậy trong lòng người con nhỏ xa quê...

© Quý Nguyễn – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa gặp được người

Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.

Cuộc sống bạn muốn là gì?

Cuộc sống bạn muốn là gì?

tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước

Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.

Đoạn đường cũ

Đoạn đường cũ

Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.

Đủ buồn để buông

Đủ buồn để buông

Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn

Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.

Tết xa quê

Tết xa quê

Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Tôi chật vật giữ lấy lương tâm

Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.

Viết để chữa lành

Viết để chữa lành

Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.

back to top