Ao ước được sống lại tuổi thơ thêm lần nữa
2017-03-08 01:18
Tác giả:
Ai cũng thế, luôn có một thời để nhớ về. Đó có thể là những ký ức mong manh của thời thơ ấu. Đó cũng có thể là những kỷ niệm xa xôi nào đó. Dù sống giữa sự xô bồ, hối hả của nhịp sống hiện đại, vẫn sẽ có lúc ta lặng nhớ về chúng.
Mưa rơi xối xả như muốn cuốn trôi hết những vết bụi của thời gian. Tôi lặng người nhìn từng hạt mưa rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan tựa như những mảnh ký ức thời xa xưa ấy dần mờ nhạt đi trong tâm trí. Tôi đưa bàn tay ra hứng từng hạt mưa rơi như muốn níu giữ lại chút ký ức tuổi thơ còn đọng lại rồi cười một cách ngu ngơ.
Một bức màn mờ ảo chợt mở ra dưới bầu trời trắng xóa với ngàn vạn hạt mưa rơi. Từ trong đó bước ra những hình ảnh thân quen đến lạ. Đó là một cái sân nhỏ, trước một căn nhà gỗ đơn sơ chỉ có ba gian phòng nhỏ. Cả căn nhà và cái sân đó được bao bọc bởi vườn cà phê xanh mướt và một con đường nhỏ để đi ra đường lớn. Nói là đường lớn nhưng chỉ rộng tầm một mét rưỡi. Dọc con đường ấy được bao bọc bởi ngàn vạn bụi cây, bụi cỏ.
Lại trở về với cái sân nhỏ, trên sân là hình ảnh những cô, cậu bé đang chơi trò đuổi bắt cùng nhau. Dần dần tôi nhìn thấy hình ảnh tôi trong đó, một cô gái vô tư, hồn nhiên. Cả đám vui đùa tựa như chẳng biết mệt là gì. Chơi với nhau rồi cãi nhau chỉ vì viên bi hay cái kẹo.

Thế nhưng ngoài việc chơi với lũ bạn còn rất thích nô đùa với chị gái. Chúng tôi cứ thế người chạy kẻ rượt mà chẳng để ý rằng ánh mặt trời đã nhạt đi từ lúc nào. Mệt lừ rồi mới thôi, rồi chạy vào nhà với cái bụng đang biểu tình vì đói. Thấy chúng tôi mồ hôi, mồ kê đầy trên mặt, chân tay đứa nào đứa nấy toàn là bụi đất mẹ lại liền la cho chúng tôi mấy cái. Hai chị em chỉ biết nhìn nhau rồi đi múc nước rửa mặt với cả chân tay. Từng giọt nước chạm vào da thịt khiến tôi phải run người vì lạnh. Cái thời tiết của mùa khô trên mảnh đất Tây Nguyên lạ lùng lắm. Mùa khô ấy, ngày thì nắng dữ lắm mà đến chiều là trời bắt đầu lạnh dần khiến tôi thành một con heo lười tắm. Tôi sợ cái cảm giác từng giọt nước lạnh chạm vào da thịt, nó khiến tôi có cảm giác như mình đang dội nước đá lên người vậy.
Cuối cùng ánh mặt trời dần tắt nhường chỗ cho ngàn vạn ánh sao trên trời cũng là dấu hiệu của một ngày trôi qua. Bầu trời tràn ngập ánh sao cũng chẳng thể xua đi cái màn đêm đen đặc phủ khắp đất trời. Từng cơn gió lạnh gió thổi qua những tán lá cây xào xạc xào xạc như đang thì thầm với nhau điều gì đó mà tôi chẳng thể nào hiểu được.
Tôi và chị gái vội chạy vào nhà, cả căn nhà tối om chỉ len lỏi chút ánh sáng của chiếc đèn dầu cùng bếp củi từ gian bếp mà thôi. Vội chạy vào gian bếp vì sợ cái bóng đêm đang bao phủ cả đất trời ấy. "Ba! Mẹ!" Tôi cất tiếng gọi. "Mau vào ăn đi con!" Ba tôi giục. Ba, mẹ và cả em trai tôi đều ở đó, chờ hai chị em tôi cùng ăn cơm. Bữa cơm ấy đơn sơ lắm, chỉ có cơm với chút rau rừng luộc mà ngon đến lạ thường. Bữa cơm gia đình ấy tràn ngập trong tiếng cười, ấm áp vô cùng.
Cũng chẳng biết là bao lâu, ánh sáng chiếc đèn dầu không còn ở gian bếp nữa, nó đã được chuyển sang gian phòng ngủ. Cả gian phòng ấy cũng chỉ có vỏn vẹn một chiếc giường gỗ đủ để cả nhà năm người ngủ. Cả gian phòng chỉ có lấy cây đèn dầu với ánh sánh chập chờn chống chọi với màn đêm dày đặc đang phủ khắp căn nhà. Ánh mắt ngây thơ dõi theo ánh đèn yếu ớt, mỗi khi ánh đèn dần tắt, tôi liền đưa hay bàn tay nhỏ bé che chắn như muốn níu lại chút ánh sáng ấy.
Bóng tối đi qua, ánh sáng mặt trời lại lần nữa chiếu xuống từng tia nắng ấm áp. Hương hoa cà phê theo làn gió tỏa ra cả một vùng trời. Từng đàn ong mật rủ nhau hút mật ngọt trên những bông hoa cà phê trắng xóa. Tôi vội tìm chiếc bì ni lông để bắt mấy con ong đang hút mật. Mỗi lần tóm được một chú ong cho vào túi ni lông là lại vui mừng hớn hở. Còn nếu như bị dính ngay ong đốt, thì lại là chuyện khác. Nhất là bị dính ngay mắt, chỉ trong vài giây thôi là mắt sưng hết cả lên, kiểu gì cũng thành một siêu sao nổi tiếng trong mấy ngày. Nhưng đó là một thú vui chẳng thể bỏ rồi.

Và rồi những cơn mưa đầu mùa cũng cuốn trôi đi cái thú vui đó của tôi. Mùa mưa đến rồi, những bông hoa cà phê cũng không còn nữa, thay vào đó là những ngày mưa rơi chẳng chịu ngừng và những hạt cà phê xanh tươi. Cứ hễ có mưa tôi lại chạy nhảy dưới mưa vui đùa khiến mẹ phải chạy ra mắng một trận và chắc chắn không quên chuyện đánh vào mông mấy cái cho chừa.
Có những ngày mưa hối hả, vội vã đua nhau trút từng cơn nặng hạt, tôi ở nhà, ngồi bên cửa sổ ngóng mẹ đi làm rẫy về. Mẹ mang gùi nặng trĩu, toàn thân ướt đẫm bước vào nhà kèm theo những giọt nước chảy long tong xuống nền nhà. Tôi vội chạy mở của rồi lao thẳng vào gian bếp lấy thêm củi bỏ vào bếp để mẹ ngồi sưởi ấm. Tôi nhìn mẹ, chẳng biết người mẹ đã hao gầy đi từ lúc nào. Phải chăng vì mẹ mệt nhọc kiếm từng chút tiền, lo từng bữa ăn cho chúng tôi. Thương mẹ tôi tôi ước mình lớn thật nhanh để mẹ không phải cực khổ nữa.
Tôi vội chạy ra ngoài cửa, mưa vẫn chẳng chịu ngớt, tự hỏi bao giờ mưa mới tạnh để được thấy cầu vồng cuối chân trời.
Bức màn mờ ảo dần khép lại, bầu trời vẫn trắng xóa từng hạt mưa rơi. Tôi chẳng ngần ngại gì nữa mà lao mình dưới những cơn mưa nặng hạt như muốn sống lại trong những ký ức tuổi thơ một lần nữa.
© Diệp TịnhY – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.







