Ao ước được sống lại tuổi thơ thêm lần nữa
2017-03-08 01:18
Tác giả:
Ai cũng thế, luôn có một thời để nhớ về. Đó có thể là những ký ức mong manh của thời thơ ấu. Đó cũng có thể là những kỷ niệm xa xôi nào đó. Dù sống giữa sự xô bồ, hối hả của nhịp sống hiện đại, vẫn sẽ có lúc ta lặng nhớ về chúng.
Mưa rơi xối xả như muốn cuốn trôi hết những vết bụi của thời gian. Tôi lặng người nhìn từng hạt mưa rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan tựa như những mảnh ký ức thời xa xưa ấy dần mờ nhạt đi trong tâm trí. Tôi đưa bàn tay ra hứng từng hạt mưa rơi như muốn níu giữ lại chút ký ức tuổi thơ còn đọng lại rồi cười một cách ngu ngơ.
Một bức màn mờ ảo chợt mở ra dưới bầu trời trắng xóa với ngàn vạn hạt mưa rơi. Từ trong đó bước ra những hình ảnh thân quen đến lạ. Đó là một cái sân nhỏ, trước một căn nhà gỗ đơn sơ chỉ có ba gian phòng nhỏ. Cả căn nhà và cái sân đó được bao bọc bởi vườn cà phê xanh mướt và một con đường nhỏ để đi ra đường lớn. Nói là đường lớn nhưng chỉ rộng tầm một mét rưỡi. Dọc con đường ấy được bao bọc bởi ngàn vạn bụi cây, bụi cỏ.
Lại trở về với cái sân nhỏ, trên sân là hình ảnh những cô, cậu bé đang chơi trò đuổi bắt cùng nhau. Dần dần tôi nhìn thấy hình ảnh tôi trong đó, một cô gái vô tư, hồn nhiên. Cả đám vui đùa tựa như chẳng biết mệt là gì. Chơi với nhau rồi cãi nhau chỉ vì viên bi hay cái kẹo.

Thế nhưng ngoài việc chơi với lũ bạn còn rất thích nô đùa với chị gái. Chúng tôi cứ thế người chạy kẻ rượt mà chẳng để ý rằng ánh mặt trời đã nhạt đi từ lúc nào. Mệt lừ rồi mới thôi, rồi chạy vào nhà với cái bụng đang biểu tình vì đói. Thấy chúng tôi mồ hôi, mồ kê đầy trên mặt, chân tay đứa nào đứa nấy toàn là bụi đất mẹ lại liền la cho chúng tôi mấy cái. Hai chị em chỉ biết nhìn nhau rồi đi múc nước rửa mặt với cả chân tay. Từng giọt nước chạm vào da thịt khiến tôi phải run người vì lạnh. Cái thời tiết của mùa khô trên mảnh đất Tây Nguyên lạ lùng lắm. Mùa khô ấy, ngày thì nắng dữ lắm mà đến chiều là trời bắt đầu lạnh dần khiến tôi thành một con heo lười tắm. Tôi sợ cái cảm giác từng giọt nước lạnh chạm vào da thịt, nó khiến tôi có cảm giác như mình đang dội nước đá lên người vậy.
Cuối cùng ánh mặt trời dần tắt nhường chỗ cho ngàn vạn ánh sao trên trời cũng là dấu hiệu của một ngày trôi qua. Bầu trời tràn ngập ánh sao cũng chẳng thể xua đi cái màn đêm đen đặc phủ khắp đất trời. Từng cơn gió lạnh gió thổi qua những tán lá cây xào xạc xào xạc như đang thì thầm với nhau điều gì đó mà tôi chẳng thể nào hiểu được.
Tôi và chị gái vội chạy vào nhà, cả căn nhà tối om chỉ len lỏi chút ánh sáng của chiếc đèn dầu cùng bếp củi từ gian bếp mà thôi. Vội chạy vào gian bếp vì sợ cái bóng đêm đang bao phủ cả đất trời ấy. "Ba! Mẹ!" Tôi cất tiếng gọi. "Mau vào ăn đi con!" Ba tôi giục. Ba, mẹ và cả em trai tôi đều ở đó, chờ hai chị em tôi cùng ăn cơm. Bữa cơm ấy đơn sơ lắm, chỉ có cơm với chút rau rừng luộc mà ngon đến lạ thường. Bữa cơm gia đình ấy tràn ngập trong tiếng cười, ấm áp vô cùng.
Cũng chẳng biết là bao lâu, ánh sáng chiếc đèn dầu không còn ở gian bếp nữa, nó đã được chuyển sang gian phòng ngủ. Cả gian phòng ấy cũng chỉ có vỏn vẹn một chiếc giường gỗ đủ để cả nhà năm người ngủ. Cả gian phòng chỉ có lấy cây đèn dầu với ánh sánh chập chờn chống chọi với màn đêm dày đặc đang phủ khắp căn nhà. Ánh mắt ngây thơ dõi theo ánh đèn yếu ớt, mỗi khi ánh đèn dần tắt, tôi liền đưa hay bàn tay nhỏ bé che chắn như muốn níu lại chút ánh sáng ấy.
Bóng tối đi qua, ánh sáng mặt trời lại lần nữa chiếu xuống từng tia nắng ấm áp. Hương hoa cà phê theo làn gió tỏa ra cả một vùng trời. Từng đàn ong mật rủ nhau hút mật ngọt trên những bông hoa cà phê trắng xóa. Tôi vội tìm chiếc bì ni lông để bắt mấy con ong đang hút mật. Mỗi lần tóm được một chú ong cho vào túi ni lông là lại vui mừng hớn hở. Còn nếu như bị dính ngay ong đốt, thì lại là chuyện khác. Nhất là bị dính ngay mắt, chỉ trong vài giây thôi là mắt sưng hết cả lên, kiểu gì cũng thành một siêu sao nổi tiếng trong mấy ngày. Nhưng đó là một thú vui chẳng thể bỏ rồi.

Và rồi những cơn mưa đầu mùa cũng cuốn trôi đi cái thú vui đó của tôi. Mùa mưa đến rồi, những bông hoa cà phê cũng không còn nữa, thay vào đó là những ngày mưa rơi chẳng chịu ngừng và những hạt cà phê xanh tươi. Cứ hễ có mưa tôi lại chạy nhảy dưới mưa vui đùa khiến mẹ phải chạy ra mắng một trận và chắc chắn không quên chuyện đánh vào mông mấy cái cho chừa.
Có những ngày mưa hối hả, vội vã đua nhau trút từng cơn nặng hạt, tôi ở nhà, ngồi bên cửa sổ ngóng mẹ đi làm rẫy về. Mẹ mang gùi nặng trĩu, toàn thân ướt đẫm bước vào nhà kèm theo những giọt nước chảy long tong xuống nền nhà. Tôi vội chạy mở của rồi lao thẳng vào gian bếp lấy thêm củi bỏ vào bếp để mẹ ngồi sưởi ấm. Tôi nhìn mẹ, chẳng biết người mẹ đã hao gầy đi từ lúc nào. Phải chăng vì mẹ mệt nhọc kiếm từng chút tiền, lo từng bữa ăn cho chúng tôi. Thương mẹ tôi tôi ước mình lớn thật nhanh để mẹ không phải cực khổ nữa.
Tôi vội chạy ra ngoài cửa, mưa vẫn chẳng chịu ngớt, tự hỏi bao giờ mưa mới tạnh để được thấy cầu vồng cuối chân trời.
Bức màn mờ ảo dần khép lại, bầu trời vẫn trắng xóa từng hạt mưa rơi. Tôi chẳng ngần ngại gì nữa mà lao mình dưới những cơn mưa nặng hạt như muốn sống lại trong những ký ức tuổi thơ một lần nữa.
© Diệp TịnhY – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.







