Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những cơn mưa làm ướt trái tim con ba ạ

2016-08-22 01:26

Tác giả:


blogradio.vn - Thời gian, đó là thứ tôi trân trọng nhất, cũng là thứ khiến tôi sợ hãi nhất. Thời gian buộc tôi nhìn nhận cuộc đời luôn đổi thay, mọi thứ luôn đổi thay. Bàn tay của ba, mấy năm trước rất đầy đặn rắn chắc, nhưng hôm nay... những ngón tay đang vịn chặt cần lái ấy tưởng như bấu chặt tim tôi đến ngạt thở.

***

Chiều nay Sài Gòn mưa tầm tã dội sầm sập trên những mái tôn. Hẻm nhà tôi lại nước ngập lênh láng, khí lạnh và ẩm tràn vào nhà đánh bay cái nồng của mùa hè cả tháng qua. Mưa lớn thế, được ở trong nhà đắp chăn nằm đọc sách thì sung sướng biết là bao, bất quá, tôi phải đi học thêm, dù muốn dù không cũng phải chui đầu vào áo mưa ra khỏi nhà... Ba chở tôi đi học. Trời mưa, đường trơn, giờ cao điểm nên người đông nghẹt, ba tôi vất vả lái xe len lỏi trong dòng người tấp nập, lắm lúc chuệnh choạng chiếc xe nghiêng qua một bên. Nếu là hai ba năm trước, tôi sẽ nhăn mặt thầm nghĩ ba chạy xe chẳng an toàn chút nào, nhưng đến hôm nay, cảm xúc dâng lên trong tôi chỉ là sự chua xót.

Tôi là một đứa con gái không ngoan, đã lớn rồi mà chưa biết đi xe máy, chưa thể tự chủ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, hầu như đưa tôi đi học, dù là học trường hay học thêm hay sinh hoạt ngoại khóa, đều là ba đưa đi. Lúc trước tôi ngây thơ, hay có thể nói là vô tâm, đến mức cứ an nhàn thản nhiên thụ hưởng sự bảo bọc đó như một điều vốn dĩ, để rồi đến một ngày bất chợt, cũng là trong một chiều mưa tầm tã như thế, tôi bất giác nhìn đăm đăm vào đôi bàn tay ba đang vịn chặt cần lái: bàn tay sạm màu, đã gầy đi nhiều và từng đường gân nổi rõ như những nếp nhăn khổng lồ, như thể một làn nước lạnh buốt quét tràn qua tôi khiến tôi thẫn người. Thời khắc đó, bất ngờ nhưng thấm thía, tôi chỉ cảm thấy sợ.

Những cơn mưa làm ướt trái tim con ba ạ

Thời gian, đó là thứ tôi trân trọng nhất, cũng là thứ khiến tôi sợ hãi nhất. Thời gian buộc tôi nhìn nhận cuộc đời luôn đổi thay, mọi thứ luôn đổi thay. Bàn tay của ba, mấy năm trước rất đầy đặn rắn chắc, nhưng hôm nay... những ngón tay đang vịn chặt cần lái ấy tưởng như bấu chặt tim tôi đến ngạt thở. Dạo này ba còn hay bị đau tay, có thể là di chứng từ những năm tháng lăn lộn tuổi trẻ, cho nên điều khiển xe cũng khó khăn hơn trước một chút, ấy vậy mà chiều nay, dưới mưa to gió giật, tôi vẫn chỉ có thể ngồi sau xe ba trong cái hơi ẩm của đất và hơi nóng từ hàng nghìn chiếc xe máy, hàng nghìn con người chen chúc nhích từng chút một.

Tình thương lớn dần lên theo từng ngày tôi trưởng thành. Phải thấu hiểu mới có thể yêu thương, cho nên càng nhìn ba nhiều, càng nghe ba nhiều, càng suy nghĩ nhiều, tôi càng thương ba hơn. Ngồi sau xe ba thường không buồn chán, dù mỗi chỗ học thêm của tôi đều thường cách nhà nửa tiếng chạy xe. Tôi từng nghĩ, khoảng thời gian di chuyển bằng xe máy từ nhà đi học là thời gian chết, là khoảng thời gian vô dụng con người không thể tranh thủ làm gì cả, chí ít trên xe buýt còn có thể tranh thủ đọc sách hay nghe nhạc – những việc ngồi trên xe máy không nên làm. Nhưng vì ba, suy nghĩ của tôi dần thay đổi. Chở tôi đi học, ba rất hay tranh thủ giảng giải cho tôi về đường sá trong thành phố, chỗ nào có tuyến xe buýt nào, đường nào song song hay vuông góc đường nào để sau này con rành đường mà tự tin đi trong thành phố. Nhiều lúc, ba sẽ nói tôi nghe cách nghĩ của ba về một việc một người nào đó, không phải lúc nào tôi cũng đồng ý, nhưng như vậy giúp tôi hiểu rõ ba hơn. Cố gắng thấu hiểu không bao giờ là thừa, vì thấu hiểu chẳng bao giờ là đủ, con người ta yêu nhau, lấy nhau còn phải dùng cả đời cố gắng mỗi ngày để càng hiểu nhau, giữa con cái và ba mẹ cũng như vậy.

Những cơn mưa làm ướt trái tim con ba ạ

Tôi còn nhớ rõ một lần hai ba con dừng lại mua hoa giữa lúc đang trò chuyện rôm rả, đến mức trong lúc người bán lấy hoa vẫn tiếp tục nói chuyện. Cái ngày hôm ấy tôi mãi mãi không quên khi cô bán hàng nhìn hai ba con ra chiều thú vị, sau thành thật nói một câu bất ngờ: “Tôi chưa từng thấy con gái với ba nào thân thiết như hai người...”

Tôi cứ mãi ước gì những tháng ngày ngồi sau xe được ba chở đi học cứ tiếp diễn mãi mãi. Thế nhưng mỗi lần nhìn tay ba, tôi lại ước thời gian dừng lại, nhưng trên hết, tôi biết điều tốt nhất phải làm là khiến ba hạnh phúc, khiến ba tự hào vì có được đứa con gái như tôi, để mỗi lần thi cử ba đều giành đưa đi, vì ba bảo chỉ có ba đưa đi con gái ba mới may mắn, để cuộc đời này tôi được hưởng trọn niềm hạnh phúc vì được là con gái của ba.

Xe ba dừng trước chỗ học, tôi chạy vào mái hiên, ống quần chỉ ướt chút xíu, mưa to gió giật vẫn cứ hoành hành. Ngoảnh mặt nhìn lại, chỉ thấy nụ cười tạm biệt trên khuôn mặt đẫm nước mưa của ba. Nhìn theo bóng áo mưa ướt sũng quay đầu xe hòa vào dòng người, tôi không còn biết nói gì, không còn biết nghĩ gì nữa. Trước mắt tôi nhòe nước, nước mưa cũng có vị mặn mà phải không?

Ba ơi, con gái ba chưa làm được gì nhiều cho ba, nhưng con gái thương ba rất nhiều, rất nhiều ba có biết không?

© Lê Huỳnh An Thủy – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Về nhà thôi hạnh phúc đây rồi




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top