Lên xe đi tôi chở về tuổi thơ
2017-10-06 01:10
Tác giả:
Thị thành là nơi chật chội, làm sao cảm chút trưa hè
Thị thành là nơi náo nhiệt, nhưng lại thiếu vắng tiếng ve.
Ai mà không có tuổi thơ với những chùm ký ức, dù buồn, dù vui, tủi hờn hay hạnh phúc thì đó đều là một chuỗi ký ức đã qua, khi ta vô tình nhớ lại thì thấy khóe mắt cay cay.
Tôi – một đứa con gái sinh ra tại một vùng quê nghèo miền trung, thời chúng tôi đủ để nhận thức cái đói, cái no, cái đẹp, cái xấu thì quê tôi quả thực nghèo thật. Hồi ấy, ai có được con xe 81 là chao ôi thấy họ thật giàu có và sang chảnh, xong lên đời tý nữa là quả xe Dream chất lừ. Còn nhà tôi ấy à, có hẳn hai cái xe lận, một cái xe đạp thống nhất mà theo lời mẹ là của hồi môn của ông ngoại tôi, một cái xe đạp nam là của cha tôi đi làm tích cóp mua được để đi. Trong mắt đứa trẻ như tôi nhà mình thật giàu có biết bao, có hẳn hai cái xe, mẹ và cha đều có xe đạp riêng. Rồi có một ngày chị em tôi cũng có xe đạp riêng, đó là ngày cha đi làm người ta trả công bằng một cái xe đạp mini màu đỏ, mà nó cũng chả mới mẻ gì đâu, khung nó đã bị gỉ nhiều nhưng so với mấy đứa trong làng thì đó là điều đáng mơ ước.
Xong khi tôi lên bảy, học lớp hai, trường cách nhà đến hai cây số, thế là mùa hè mẹ cử chị gái tập xe đạp cho tôi để tự thân đi học. Hồi đấy đường đất, ngã không lo, ngã lại đứng dậy, chỉ sợ hỏng xe, nhưng cay cú cho tôi là trưa hè chị kéo ra tập xe cho thì chọn ngay chổ lắm cây bụi chứa, ở quê tôi gọi thế, không biết các miền khác như nào nhưng chúng ta cứ hình dung là cây với ngàn cái gai chi chít. Về phần chị tôi thì chao ôi thương em lắm, khi tôi đang co cái chân lên đạp thì chị thả ngay, tôi thì nghĩ chị đang giữ phía sau cho nên cứ đạp liên tằng, ngoái đầu lại không thấy chị đâu, thế là cứ thẳng bụi chứa mà lao vào thôi. Hôm đấy tôi được nước ăn vạ, chị bị mẹ tẩn cho một trận, còn tôi thì đắc chí.
Rồi xong cái thời tập xe mini đỏ, tôi đi xe thuộc tay lái cừ rồi nên chấp tuốt các thể loại xe. Hay ho thế nào hôm ấy hỏng xe, mẹ hào phóng cho mượn quả xe thống nhất, tôi thì không ưng lắm vì nó cao và to, nhưng vì sự nghiệp đi học nên thôi cứ đi. Hôm đấy tôi mặc cái quần bò thô màu hồng có thêu hoa thêu bướm cơ, cái quần rõ đẹp, hí hửng đạp xe trên con đường làng và hát líu lo. Bỗng… ôi xong, cái quần tôi ống loe cho nên nó bị cái xích xe ngốn ngay vào, lúc này thì chưa được học nhưng tôi lại thấm thía hơn bao giờ hết câu nói của các cụ xưa “tiến thoái lưỡng nan”. Đấy, đạp không được, dừng lại không xong và cứ thuận theo ý trời và ngã thôi, tôi đau lắm, không đau bề ngoài đâu, đau lòng ấy. Đối với đứa con nít 7 tuổi thì áo quần là mối bận tâm hàng đầu, cái quần bị nhai nguyên ống, đen xì, còn rách nữa, cho nên coi như vứt, nguyên mấy ngày tiếc. Nhưng mẹ tôi cũng khéo cơ, cái này tôi phục, mẹ cắt phăng lên đến đầu gối, làm cho tôi thành cái quần đùi hồng chất lừ, mà kể ra để đến bây giờ còn là mốt ấy chứ. Nó có tua rua rõ đẹp, xong tôi mặc vào cười tít mắt và cứ thế sau này có cái quần nào bị xích nhai lại thành cái quần đùi thời thượng.
Còn xe đạp nam của cha, quả nhiên cha độc quyền thật, không ai đi được, mà hay là cái xe nó có cái chuông kêu “reng, reng” rất vui tai. Mỗi lần cha đi làm về ngoài ngõ là y như rằng có tiếng chuông. Xong ba chị em xếp hàng chờ. Cái cảm giác ấy mỗi ngày hạnh phúc vô cùng tận, đến bây giờ nhớ lại còn bồi hồi. Tôi cũng không phải là đứa ngoan ngoãn gì, tính hay tò mò, mà hồi ấy mẹ khéo chăm lại béo ú nu, béo hơn mấy đứa con nhà giàu kia. Tôi hớn cái mặt lên nói với tui bạn là “tau biết đi xe nam, bây có tin không?”. Để chứng minh tôi lén dắt xe của cha ra ngoài đường làng, cũng tập tành nhưng người có hạn nên ko sao lên được cái khung nam. Và đến đây chắc chúng ta hình dung ra cái đứa con gái tóc ngang tai, đúng là tóc ngang tai chứ ko phải ngang vai đâu ạ, cứ cố rướn người luồn qua khung nam và người lệch hẳn một bên để đạp xe đi. Làm được như vậy tôi lại thấy như mình thành một tay đua xe cừ khôi trong làng. Xong về cha biết, biết là sẽ ăn ngay trận đòn nhưng người ăn là chị tôi. Rõ khổ, vì cái tội không trông em, để em chạy giữa trưa nắng. Nhớ ngày ấy chị tôi hiền khô thường phải chịu biết bao nhiêu trận đòn vì tôi.
Cuộc sống của nhà tôi cứ thế yên bình trôi qua, đói có, no có, vui có buồn có nhưng tôi vẫn luôn hạnh phúc vì được ở cạnh những người thân yêu của mình. Giờ đây mỗi lần nhớ về tuổi thơ đều là những kỷ niệm của ngày hạnh phúc.
© Đào Diện – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu