Cảm xúc
2024-01-15 04:20
Tác giả:
blogradio.vn - Họ hạnh phúc khi gặp nhau bên nhau, họ đau đớn khi chia tay khi phải chia xa, họ nuốt nước mắt lặng thầm trong chờ mong trong những nỗi đau riêng của chính họ.
***
Những ngày tháng tôi rời xa công việc và nghỉ ở nhà là tôi hay viết và viết cũng đã rất nhiều, tôi cứ viết rồi tôi gởi đi. Chẳng biết mọi người có đọc hay khen chê như nào, tôi chỉ tự tin nhất là những gì tôi viết đã chạm được đến trái tim mọi người, và mọi người cũng sẽ rất dễ dàng nhận ra là những gì tôi viết luôn tràn đầy cảm xúc. Vì cảm xúc vốn có và luôn có rất nhiều trong tôi và tôi tin đó là điều sẽ làm trái tim mọi người rung lên.
Với tôi, cảm xúc là linh hồn của mỗi bài viết.
Cảm xúc là điều làm tôi ấn tượng và luôn muốn cất giữ trong nơi sâu lắng nhất như một tài sản quý báu nhất không có gì có thể sánh bằng.
Điều ấn tượng tiếp theo và cùng song hành cùng tôi nữa với sức sống, là cảm xúc.
Dạ vâng, đó chính là cảm xúc.
Khi còn nhỏ còn sống chung với ba má và các anh chị em trong nhà, tôi đã có những cảm xúc nhỏ nhất bé nhất và đến với tôi sớm nhất, là cảm xúc với những người thân ruột thịt của mình. Tôi có được nhận được những tình thương yêu của những người thân của tôi, tôi biết ba má tôi yêu thương các con như nào, rồi tôi cũng yêu thương ba má và và các anh chị em của tôi như nào. Tôi cảm xúc nhiều nhất và nhớ nhiều nhất những lần cả nhà tôi quây quần bên nhau trong những bữa cơm, tôi nhớ biết bao những kỷ niệm vui buồn khi còn được sống chung với ba má với chị với anh với hai đứa em nhỏ của tôi. Mà ngày đó tôi còn nhỏ quá nên cảm xúc trong tôi chỉ là những gần gũi thiết tha những yêu thương ruột rà thương mến nhất.
Rồi khi tất cả mấy anh chị em tôi lớn lên mỗi người mỗi gia đình mỗi cuộc sống riêng, lúc đó trong tôi mới hiện lên nhiều lên nữa những cảm xúc khác nữa. Là cuộc sống đã làm tôi như vậy hay là trong mỗi chúng tôi, trong mỗi người thân của tôi đều đã luôn được mặc định như vậy. Vì người ta nói ba mẹ sinh con trời sinh tính, là mấy chị em tôi tuy cùng một ba má sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính chẳng ai giống ai, rồi những va chạm những bất đồng quan điểm này kia là chuyện đương nhiên như cuộc sống vốn là như vậy. Những lúc cả gia đình lớn của tôi họp mặt, là những dịp cúng giỗ hay lễ tết là mấy chị em tôi cùng được gặp nhau, rồi những câu chuyện những hỏi han về cuộc sống về công việc của nhau lại làm chúng tôi càng thêm thương nhau. Dù có nhiều lúc là tính tình là quan niệm không giống nhau, không hợp nhau nên những cuộc cãi cọ là chẳng thể tránh khỏi, chỉ là chúng tôi luôn nhớ, tôi luôn nhớ đó là những người thân ruột thịt cùng dòng máu cùng ba cùng má với mình, và tình thương dành cho nhau là muôn đời là vĩnh cửu.
Khi tôi lớn hơn, là tôi được cắp sách đến trường, tôi đã có những người bạn bên tôi, những người bạn cùng lớp cùng trường cùng rủ nhau đi học cùng bên nhau thật thân thiết như chị em một nhà. Lúc đó tôi biết đến tình bạn là như nào. Mà tình bạn của những năm tháng còn là học sinh thì đẹp lắm, trong sáng lắm. Rồi tôi lớn hơn nữa, rồi tôi vào đại học thì tôi lại cũng có những người bạn cùng lứa tuổi, cùng lựa chọn cho một con đường tương lai, rồi tôi đi làm tôi lại có thêm những người bạn khác. Tôi cứ thấm dần theo ngày tháng điều này, cả của chính bản thân tôi và của những người khác, những người tôi biết tôi quen và những người tôi không quen chỉ biết thôi, là tình bạn có những lúc thật chân thành thật chung thủy. Tôi đã nhìn thấy những đôi bạn như thế, họ đối với nhau thật lòng, quan tâm yêu thương nhau lo lắng cho nhau thật lòng trong nhiều năm dài như thế, họ bên nhau bất kể cuộc sống có thay đổi ra sao.
Nhưng tôi cũng biết có những tình bạn là giả dối là giả tạo là bề ngoài mà thôi, vì có những người họ chỉ làm bạn với mình khi mình thành đạt mình giàu có, mình chức cao quyền trọng hay mình khỏe mạnh xinh đẹp ngời ngời. Còn ngược lại họ sẵn sàng phủi áo ra đi và quay lưng phản bội khi mình sa cơ thất thế hay nghèo hèn khổ đau. Tôi biết được cuộc sống vốn luôn tồn tại những con người những tình bạn như thế, là có sự thủy chung và có luôn sự phản bội, và những cảm xúc trong tôi cứ được lớn dần lên như thế. Tôi yêu tôi ghét, tôi biết rung lên trước những chân thành, tôi biết căm giận với những xấu xa bỉ ổi nhất của người đời khi sống trong tình bạn, khi họ luôn miệng cười nói là bạn nhưng lại sẵn sàng giết chết bạn của mình bằng đủ mọi cách.
Tôi tin là mọi người cũng đồng ý với tôi như thế, và mọi người còn biết được, còn thấy được nhiều hơn tôi rất nhiều về những điều tôi vừa viết. Và mọi người sẽ viết được hay hơn về chính những cảm xúc của chính mọi người về tình cảm này, là tình bạn.
Người ta gặp nhau rồi yêu nhau, với tình yêu đôi lứa thì tôi tin những cảm xúc sẽ còn mênh mang hơn, sâu lắng hơn, tha thiết hơn và dạt dào hơn. Nhưng tình yêu đôi lứa luôn luôn là một đề tài làm tốn biết bao giấy mực và công sức của mọi người, với rất nhiều những cảm xúc đan xen trong đó: là yêu thương, là hạnh phúc, là đau khổ, là chia xa, nhiều nhiếu lắm. Tôi chỉ thấy có rất nhiều những tình yêu đôi lứa được đơm hoa kết trái đến viên mãn trọn vẹn, cuối cùng là hai người nắm tay nhau đi về chung một mái nhà và sống được với nhau đến đầu bạc răng long. Cũng có những đôi lứa phải nói lời chia tay phải nói tiếng chia tay ở giữa con đường đang đi, rồi cũng có những đôi lứa thật yêu nhau nhưng vì lý do này hay lý do khác họ đã không thể đi cùng nhau đến trọn cuộc đời như họ ước mơ. Nếu tình yêu muôn đời là thế, là có hợp có tan, có hạnh phúc có khổ đau thì cảm xúc của mỗi con người khi yêu cũng sẽ đều biến đổi như thế. Họ hạnh phúc khi gặp nhau bên nhau, họ đau đớn khi chia tay khi phải chia xa, họ nuốt nước mắt lặng thầm trong chờ mong trong những nỗi đau riêng của chính họ.
Cảm xúc của tình yêu đôi lứa là một đề tài sẽ không bao giờ cạn, và tôi nghĩ khi người ta còn có trái tim để đập để sống thì người ta sẽ vẫn còn yêu. Cho dù người ta biết tình yêu đó là đau khổ là chẳng mang lại một kết quả trọn vẹn nào, nhưng trái tim người ta bảo yêu nên người ta cứ yêu mà thôi. Chỉ là cảm xúc của mỗi người luôn có một khối óc để suy nghĩ để kìm chế lại theo cách riêng của mỗi người. Có lẽ chính vì vậy mà tình yêu lứa đôi muôn đời được xem là tình cảm đẹp đẽ nhất sinh động nhất và tuyệt vời nhất, vậy nên những cảm xúc của loại tình cảm này cũng luôn tuyệt vời theo.
Tôi đang sống trong những tháng của mùa đông, mùa cuối cùng trong một năm dài có mười hai tháng. Tôi đã cảm nhận được cái lạnh của thời tiết của mùa đông cứ thật gần cứ đang xúm lại quanh tôi, tôi muốn nói đến những cảm xúc của trái tim mình dành cho thiên nhiên. Những người bạn của thiên nhiên mà tôi rất yêu, luôn luôn như thế, tôi yêu nắng yêu mưa, tôi yêu trăng yêu mây và tôi yêu luôn bầu trời và những cơn gió. Tôi biết và tôi cảm được thật nhất khi những người bạn ấy, là thiên nhiên ấy mà, đến bên tôi bình yên và ấm áp, đến bên tôi nhẹ nhàng với một chút lạnh của cơn gió đông ngoài kia. Tôi cũng yêu luôn những cơn giông, những thịnh nộ gầm gào của những cơn bão dữ, của những đợt sóng dữ, những cơn lũ lớn nhất cứ như muốn cuốn trôi hết cuộc sống của chúng tôi. Vì tôi biết đó là cuộc sống, vì tôi biết có ngâm mình có băng mình, có cuộn mình trong những thét gào của thiên nhiên như thế thì người ta mới trưởng thành mới lớn lên mới được vững vàng hơn. Tình yêu của tôi, cảm xúc của tôi dành cho thiên nhiên đâu chỉ có những lúc bình yên và dịu dàng êm ái, mà còn là những lúc bão giông réo gọi không nguôi.
Cảm xúc đó, tình yêu đó, là luôn luôn trong tim tôi, luôn có mặt cùng cuộc sống.
Tôi tin là tinh yêu lớn nhất, tự hào nhất, long lanh nhất sẽ là tình yêu và cảm xúc tôi dành cho quê hương đất nước mình, mà tôi đã biết yêu từ những bài học đầu tiên từ những ngày đầu tiên được cắp sách đến trường đến lớp. Tôi đã biết yêu và yêu tha thiết hình ảnh của quê hương đất nước tôi qua lá cờ Tổ quốc được bay cao trên đỉnh cao nhất của những ngôi trường tôi học. Tôi yêu đất nước tôi qua những bài văn những bài thơ những bài hát tôi được học tôi được nghe. Tôi yêu luôn cả những khó khăn bộn bề của đất nước qua những phép tính cộng trừ nhân chia, những kiến thức phong phú và rất rộng của nhiều môn học khác. Rồi tôi cũng rất hiểu rằng, như tôi đang sống nơi đây tôi luôn có những người bạn những người hàng xóm quanh tôi, thì đất nước tôi cũng vậy, cũng sẵn sàng giang đôi tay rất rộng đến với tất cả những bạn bè trên khắp năm châu bốn biển này. Tôi muốn nói rằng nếu cả thế giới cùng đoàn kết lại cùng sát bên nhau thì chẳng có khó khăn hoạn nạn nào mà không thể vượt qua. Và tình yêu và cảm xúc một khi đã vượt qua ngưỡng cửa của biên giới, của đất nước để đến được với những người bạn ở thật xa thì tình yêu đó, cảm xúc đó sẽ còn được nhân lên rất nhiều lần, được rộng hơn rất nhiều lần. Và sẽ có thêm rất rất nhiều những trái tim nữa sẽ có cùng những niềm cảm xúc giống tôi, những mơ ước giống tôi, giống những người dân của đất nước quê hương tôi.
Vì đây là một bài viết về cảm xúc, mà như tôi đã nói đó chính là linh hồn của tất cả những gì tôi viết và sẽ còn viết nữa, thì cảm xúc của tôi không thể thiếu đi âm nhạc. Không thể thiếu đi những rung động từ trong trái tim tôi với những cảm xúc thật nhất khi được tôi hát lên:
“Ngắm muôn hoa trong vườn Bác
Con thấy đây dáng hình bao thân thương của Người
Những loài hoa từ miền quê xa
Đã về đây ngạt ngào hương bay
Càng nhớ về công ơn của Người
Em ơi nghe chăng mùa xuân tới
Trong muôn tươi xanh, xôn xao cánh chim
Trong muôn tiếng ca dạt dào tình yêu thương
Say muôn sắc hoa dịu dàng trong nắng xuân.”
© HẢI ANH - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Sống Vì Mình Trước Khi Yêu Người Khác | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.