Cảm ơn anh đã chọn em
2016-10-10 01:15
Tác giả:
Đêm vùng cao trời se se lạnh, những giọt sương đêm đọng trên lá của cây ngõa sau nhà trượt xuống mái tôn nghe tí tách. Trăng luồng cuối tháng hắt vào phòng soi rõ cả đôi thạch sùng đang vờn nhau trên góc tường. Đã khuya mà Vi không sao ngủ được. Cô cố dỗ giấc ngủ bằng cách đếm đi đếm lại những con số nhưng vẫn chẳng ăn thua. Cuộc điện thoại với Duy chiều nay làm cô phải suy nghĩ, “Em chọn đi, một là em về dưới này với anh, hai là công việc ở trên đó”. Vi làm sao có thể lựa chọn, bởi đối với cô cả Duy và công việc ở trên này đều quan trọng như nhau. Nếu chọn Duy thì cô sẽ phải bỏ việc để về thành phố. Chính Vi đã tự tay viết đơn xin tình nguyện lên vùng đất còn rất nhiều khó khăn này để công tác, giờ bỏ về có khác gì một kẻ đảo ngũ, thấy khó khăn thì bỏ chạy. Không! Tuyệt đối Vi không làm thế được. Nhưng nếu ở lại thì đồng nghĩa với việc sẽ mất Duy, người mà cô yêu thương nhất. Mối tình ba năm đã rất sâu đậm chỉ chờ cuối năm nay sẽ cưới, có lẽ nào Vi lại để tuột mất?
Vi và Duy quen nhau tình cờ trên chuyến xe khách từ Hà Nội về quê, khi ấy Vi đang là cô sinh viên năm thứ ba của trường Đại học Nông nghiệp Hà Nội, còn Duy đã là cán bộ công tác tại Sở Nông nghiệp của tỉnh nhà. Qua dăm ba câu chuyện làm quen, Vi được biết trước đây Duy cũng từng học chuyên ngành giống cô, cả hai lại cùng quê nên câu chuyện càng trở nên rôm rả. Xe dừng bến, họ đã kịp trao đổi số điện thoại. Và những tin nhắn, những cuộc điện thoại qua lại đã khiến cô và Duy yêu nhau lúc nào không hay. Vi yêu Duy vì anh là người sống rất tình cảm, chân thành và ấm áp, chăm sóc cho Vi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Tuy gia đình rất khá giả nhưng chưa bao giờ anh dựa dẫm vào bố mẹ, hay ăn chơi, sống kiểu công tử như phần lớn những đứa con nhà giàu khác. Ngay cả vị trí công việc hiện giờ của Duy cũng là do tự thân cố gắng nỗ lực mà có.
Vi giống Duy ở tính cách thẳng thắn và chính trực. Cô tuyệt đối ghét những chuyện luồn cúi, bợ đỡ người khác để đạt được mục đích của mình. Chính vì vậy sau khi ra trường đã có rất nhiều người gợi ý vào công tác ở chỗ này, chỗ kia nhưng đổi lại gia đình sẽ mất một số tiền kha khá thì cô đã nhất quyết từ chối. Cô không thích cái kiểu mua việc như thế, cô thích được tự thân vận động. Bố mẹ biết tính cách của con gái mình nên họ để tự cô quyết định. Do vậy cô đã viết đơn xin tham gia đội tri thức trẻ tình nguyện của tỉnh lên các xã vùng sâu, vùng xa, vùng đặc biệt khó khăn để công tác. Khi cô đi nhận công tác Duy cũng không cản, Duy bảo tôn trọng quyết định của cô.
Nơi cô đến là một xã vùng ba của huyện Yên Minh - xa xôi và lạc hậu, với những con đường đất trơn trượt mỗi khi mưa xuống, những nếp nhà sàn nằm lặng lẽ dưới chân đồi nghèo nàn và buồn tẻ. Cuộc sống ở đây còn quá hoang sơ, tách biệt hoàn toàn với những ồn ào nơi phố thị mà cô đã từng sống. Nếu không đến đây công tác thì có lẽ cả đời cô cũng không tưởng tượng nổi lại có một nơi heo hút và nghèo nàn như thế. Những ngày đầu mới đến đây tất cả đều rất lạ lẫm. Mọi nhu cầu thiết yếu phục vụ cho sinh hoạt hàng ngày đều thiếu thốn, nơi ăn chốn ở cũng phải ghép vào phòng làm việc, rồi nước sinh hoạt cũng hiếm, phải dùng thật tiết kiệm. Tuần đầu tiên xa nhà, cô gọi điện về cho Duy và khóc dấm dứt. Duy đã động viên rất nhiều, nhờ đó cô có thêm động lực để làm việc.
Một năm qua đã dần quen với công việc ở nơi này, cô giúp những người dân kỹ thuật trong nông nghiệp. Đậu tương thì phải trồng thế nào mới cho sai quả, bón thúc phân vào giai đoạn nào để chắc hạt, trồng những giống ngô gì để cho năng suất cao… Cô không ngại đi đến những bản xa nhất để hướng dẫn kỹ thuật chăn nuôi và trồng trọt, cùng ăn với dân bữa cơm chỉ có duy nhất bát muối ớt, hay đôi khi sang lắm thì có vài ba con cá mắm nhưng cũng phải nấu thành canh để ăn cho đỡ tốn. Cuộc sống tuy khó khăn là vậy nhưng mọi người ai cũng yêu quý và coi cô như người thân trong gia đình. Tình cảm ấm áp đó khiến cô muốn gắn bó với vùng đất ấy. Vậy mà đúng lúc này Duy bắt cô phải lựa chọn, phải chăng Duy của cô đã thay đổi? Có lẽ sự xa cách đã làm cho tình cảm của Duy phai nhạt, nên lý do đưa ra chỉ là cái cớ để Duy dễ dàng từ bỏ cô?
Đã gần hai tháng kể từ ngày Duy bắt cô lựa chọn giữa công việc và tình yêu. Cô đã im lặng, sự im lặng đủ để Duy hiểu cô chọn nơi này. Nhiều đêm nhớ Duy quay quắt, cô chỉ muốn cầm ngay điện thoại gọi hay nhắn một tin nhắn nào đó vu vơ cho Duy cũng được nhưng rồi lòng tự ái đã không cho phép cô làm điều đó. Nếu Duy còn yêu cô thì Duy đã chủ động liên lạc lại rồi, gần hai tháng đối với người yêu nhau dài vô cùng, hẳn là Duy phải hiểu điều đó. Gần hai tháng qua cô đã làm việc như điên dại để cố quên Duy đi nhưng không sao quên được. Nỗi nhớ Duy cứ hiện về mỗi đêm làm cô đau đớn. Nếu như ban ngày công việc giúp cô tạm quên thì đêm về nó lại hiện hữu rõ nét hơn bao giờ hết.
Tối nay, tối chủ nhật khu tập thể cơ quan vắng hoe, mọi người đã về nhà hết, sáng mai mới trở lại cho ngày làm việc đầu tuần, chỉ có cô do nhà ở quá xa nên không về được phải ở lại một mình. Bao giờ cũng thế, những ngày cuối tuần đối với cô là những ngày buồn tủi nhất. Nếu như trước đây Duy còn ở bên thì thể nào cũng gọi điện và nhắn tin cả ngày để cô đỡ buồn. Giờ không có Duy thời gian chậm chạp trôi đi như một chú rùa lười biếng. Vi đang định lấy mấy tờ báo Nhân Dân ra đọc để giết thời gian thì Thao đến. Thao là Bí thư đoàn thanh niên xã, năng nổ và nhiệt tình. Nhà Thao ở cách xã chỉ khoảng chừng một km nên Thao hay đến giúp cô những việc lặt vặt, khi thì kiếm cho cô ít củi để đun, khi thì giúp cô xách vài xô nước. Đối với cô Thao không chỉ là đồng nghiệp mà còn là một người bạn thân thiết. Gần hai tháng nay kể từ ngày không liên lạc với Duy dù không nói ra nhưng có lẽ nỗi buồn cứ hiển hiện trên gương mặt cô nên Thao cũng hiểu. Thao đến rủ cô đi xem đám cưới của người Dao ở làng trên, nhà ông Nính hôm nay cưới con gái. Thao bảo Vi đi chơi cho đỡ buồn chứ nằm ở nhà lại suy nghĩ lung tung. Vậy là Vi theo chân Thao đi đám cưới.
Nhà đám đông vui và tấp nập người ra vào, cỗ được bày la liệt trên sàn, thấy cô đến mọi người vui mừng chào đón, rượu rót tràn cả chén, những chiếc chén vại to như mắt trâu, cô mới chỉ uống hai chén mà đã chếnh choáng say. Tiếng nói cười, chúc tụng nhau, tiếng hát giao duyên của nhà trai, nhà gái nghe thao thiết làm sao, rồi tiếng khóc i ỉ của người thân bên nhà gái tiễn con đi lấy chồng phát ra từ góc buồng bên trong nghe buồn não ruột, cô vẫn bồng bềnh trong men rượu và như nhìn thấy Duy thấp thoáng đâu đó trong những gương mặt hỗn độn kia. Cô say rồi, thật sự say rồi, trái tim lại nhói đau khi nghĩ về Duy.
Thao lặng lẽ đưa cô về, lặng lẽ ngồi bên nghe cô kể lể về mối tình sâu đậm ba năm. Lần đầu tiên cô tâm sự với Thao nhiều như vậy, có lẽ do men rượu, mà cũng có lẽ do cô đã dồn nén trong lòng quá lâu nên cần được giải tỏa. Và cô bắt đầu khóc, từng giọt nước mắt chảy tràn xuống hai gò má, rơi xuống ướt loang cả một khoảng gối. Thao chỉ ngồi lặng im nghe cô tâm sự, tuyệt nhiên không có một lời an ủi, bởi có lẽ Thao hiểu mọi lời an ủi đối với cô lúc này đều vô nghĩa, vậy thì cứ để cô khóc một lần cho nhẹ lòng rồi quên đi. Cô cứ thế ngồi khóc một hồi, chừng như mệt quá cô bảo Thao về để cô còn nghỉ. Trước khi về Thao nói với cô một câu “Nếu Vi thật sự còn yêu anh ấy thì hãy liên lạc lại đi, đừng vì chút tự ái mà hai người đánh mất nhau như thế”. Vi lại khóc, và trong giấc mơ chập chờn cô thấy Duy đang cầm tay mình thật ấm áp…
Vi tỉnh dậy khi đồng hồ đã chỉ 8h30 phút sáng, sương mù vẫn còn bao phủ một mầu nhờ nhờ ảm đạm. Đầu cô nặng trĩu vì dư âm của men rượu đêm qua. Cô chợt giật mình nhớ ra hôm nay là đầu tuần sẽ có buổi giao ban và đón đồng chí tân Phó chủ tịch về tăng cường ở xã. Thế mà lại ngủ dậy muộn, cô tự trách mình đã quá bất cẩn, lần đầu tiên cô bị muộn giờ như này, mà lại muộn giờ trong một ngày quan trọng như hôm nay. Cô rón rén vào hội trường và ngồi xuống hàng ghế sau cùng. Mọi người đang chăm chú nghe đồng chí tân Phó chủ tịch xã ra mắt cơ quan và phát biểu nhận nhiệm vụ nên không ai để ý đến sự chậm trễ này. Cô thở phào nhẹ nhõm, khi đã ổn định được chỗ ngồi của mình cô mới ngẩng lên nhìn vị Phó chủ tịch mới. Gì thế kia, cô không tin nổi ở mắt mình nữa, là Duy sao, không thể thế được. Có lẽ cô đã bị ảo giác do bữa rượu hôm qua. Cô đưa tay dụi mắt mấy lần, chẳng nhẽ lại có người giống Duy như hai giọt nước. Không! Chính xác là Duy, Duy của cô thật rồi. Lúc này cô mong kết thúc cuộc họp thật nhanh, chỉ cần kết thúc cuộc họp cô sẽ xác định được ngay đó có thật sự là Duy không?
Phòng làm việc của đồng chí tân Phó chủ tịch xã khép hờ. Vi đưa tay lên gõ cửa, rồi chẳng kịp đợi người trong phòng lên tiếng mời, cô đã đẩy cửa bước vào. Duy nở một nụ cười hiền khô trêu chọc:
- Cô cán bộ nông nghiệp tìm tôi có việc gì vậy?
Vi ấp úng vì bất ngờ và xúc động. Duy vẫn vậy, vẫn hay thích trêu chọc cô.
- Tại sao đồng chí lại xin lên đây công tác?
- À vì tôi muốn biết vùng đất này có ma lực gì mà “đồng chí” người yêu của tôi lại sẵn sàng bỏ tôi mà ở lại đây. Người yêu tôi không chịu về với tôi thì tôi phải lên đây với cô ấy chứ, đất không chịu trời thì trời phải chịu đất thôi, phải vậy không đồng chí?
Vi quay đi phụng phịu cố giấu hai dòng nước mắt đang chực trào ra:
- Sao anh ác với em vậy, tại sao anh lên đây mà lại giấu em, anh có biết thời gian qua em đã rất đau khổ không?
- Thôi nào cô bé của anh. Anh chỉ muốn em bất ngờ thôi. Cho anh xin lỗi nhé, anh đã ở đây với em rồi mà.
Duy vòng tay ôm Vi và khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng. Ngoài kia nắng đã lên cao xua tan những mảng sương mù u ám, nắng trải vàng trên những triền ngô xanh lấp lánh. Và Vi thấy lòng mình dường như cũng đang có nắng.
© Lý Thị Dung – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.