Bỏ lỡ em ở những tháng ngày tuyệt vời nhất
2017-12-24 01:31
Tác giả:
Anh gọi vội một tách cà phê đen nóng, rồi chọn một góc khuất trên tầng cao và ngắm nhìn góc phố lưa thưa người giữa thời tiết ảm đạm này. Anh xoa vội hai bàn tay vì cái lạnh của cơn gió vừa rít qua.
Dạo này em vẫn ổn chứ? Bỗng nhiên anh muốn hỏi em câu hỏi đó vì lần cuối cùng anh gặp em là vào mùa hè năm đó, giữa tiết trời gay gắt vốn dĩ, anh đã thấy em cười rất tươi, nắm tay anh ta băng ngang qua đoạn đường phía trước mặt anh. Chỉ tích tắc thôi nhưng anh đủ biết đó là em, dáng người thân quen anh đã luôn muốn giữ chặt trong suốt những năm tháng tươi trẻ của mình. Anh chỉ muốn nói rằng, vào ngay khi anh thấy em cười thật rạng rỡ, anh biết mình đã đánh mất bình yên. Anh thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn chút ít bởi vì cuối cùng đã có người trả lại em nụ cười tuyệt vời ấy.
Nếu hỏi anh có nuối tiếc không, anh nghĩ anh sẽ trả lời em bằng cả một trời nuối tiếc. Có lẽ khi ấy anh đã chẳng thể hình dung nổi sẽ có một ngày em bước đi khi mà trái tim anh lại đang cuồng nhiệt nhất, nên nỗi đau mới thật nhiều, thật sâu.
Rít một hơi nữa, khói thuốc làm nhoè đi mắt anh một chút. Gió thổi qua, đẩy một làn sóng sánh nơi thứ nước đen tuyền đắng ngắt trong ly. Anh buông câu thở dài “Anh lại nhớ em rồi”. Thứ duy nhất làm bạn với anh bây giờ là nỗi nhớ về em. Cà phê cùng nỗi nhớ cũng không phải tẻ nhạt lắm, em nhỉ.
Anh vẫn đang ngồi ở quán quen của chúng ta chỉ khác là ở một góc khuất đủ để nhìn thấy từng kỉ niệm về em ở bất kì đâu trong không gian này. Anh đã từng nhớ em đã ở đây vào những ngày nắng cháy, em sẽ gọi cho anh ly đen đá, hát vài ba câu hát mà em thích rồi luồn tay vào tóc anh xoa mái đầu ấy rối tung lên và nắm tay anh bình yên nhìn anh thật lâu. Anh đã từng nhớ em đã ở đây vào những ngày mưa tầm tã, em sẽ gọi cho anh cà phê sữa nóng và kèm theo món gì đó em làm, có khi là cơm chiên cũng có khi chỉ là bánh mì kẹp trứng, em sẽ cười hiền và chui vào lòng anh rồi xoa xoa đôi bàn tay của mình vào tay anh. Em đã như thế, bình dị và chân thành vào những ngày tháng khi anh chẳng có nổi thời gian để ăn ngủ đàng hoàng. Khi ấy anh chỉ là thằng con trai đang dần trưởng thành, ôm trong tay những ước mơ, dự định và mong mỏi có em vào những ngày tương lai. Anh đã cố gắng thật nhiều để thực hiện những mong muốn của anh, của em và của chúng ta. Đã có những lúc anh áp lực và mệt mỏi, em cũng ở lại cùng anh, cười hiền và lắng nghe anh. Chỉ tiếc là mình không có duyên để gặp nhau vào lúc này. Là do duyên, do em hay do anh? Cũng chẳng quan trọng nữa em nhỉ? Anh đã là anh tuyệt vời nhất nhưng lại bỏ lỡ em tuyệt vời nhất ở những năm tháng non trẻ của mình rồi.
Anh đốt thêm một điếu thuốc, khói thuốc làm anh ấm dần lên ngay cả trong tiềm thức. Anh đưa tay cầm tách cà phê, ánh mắt rớt vào giữa những mảng xám của khói thuốc và màu cà phê, phảng phất chút đau thương khờ dại. Ánh mắt u buồn này nếu em nhìn thấy liệu em có cảm thấy xót xa? Anh chưa từng trách em vì sao không ở lại. Đối với anh em luôn là cô gái xứng đáng được lựa chọn hạnh phúc. Và nếu anh ta là hạnh phúc thì anh thật sự vui cho em. Anh biết anh có thể làm những điều hạnh phúc nhưng với em hạnh phúc lại không phải là anh. Anh cũng chưa từng trách em vì lẽ gì lại hết yêu anh khi mà trái tim anh vẫn nồng nàn đến thế. Bởi anh biết tình yêu vốn không phải là thứ có thể mang ra điều khiển, cân đo đong đếm. Một phút em yếu lòng rồi em thay lòng bởi một người khác cũng là lúc em không còn muốn cho anh biết để anh giữ em ở lại. Một phút đó là một phút bỏ lỡ, một phút cho em nhưng lại chẳng cho anh.
Anh đã mang theo những gì cũ kĩ nhất để đi tiếp một mình đến hiện tại. Dù sao như thế cũng giúp trái tim anh bớt trống trải phần nào. Anh đã gắn những gì mang tên em vào cô đơn, không có em anh vẫn còn có cô đơn làm bạn. Cũng chẳng phải tệ lắm em nhỉ. Anh chẳng biết đến bao giờ mình mới có thể mua một niềm vui mới để mặc vào. Nhưng anh biết dù lúc đó anh đã hạnh phúc bên ai thì đối với anh em vẫn là một mảng kí ức đẹp nhất trong những năm tháng anh trưởng thành. Và anh sẽ luôn giữ em ở đó – một góc trong trái tim đã méo mó của anh để nhắc nhớ anh rằng đã có người yêu anh thật nhiều khi anh chỉ là một thằng nhóc chưa có gì trong tay.
Điếu thuốc cuối cùng cũng tắt, tán cây phía trước khung cửa sổ đã thôi run lẩy bẩy giữa những cơn gió rít lên khi nãy, ly cà phê nguội lạnh, những mảng khói xám tan nhanh trong không khí. Vậy là lại qua một ngày nữa xa em. Chắc hôm nay anh quên em được rồi.
© Vân Du Phạm Nguyễn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.
Chào mừng em đã tìm được nhà của mình
Cứ thế thấp thoáng, em bé của mẹ đã sắp ba tháng tuổi, từ gương mặt đỏ hỏn, bây giờ em đã trộm vía khá hơn, biết cười, biết phản ứng lại với âm thanh bên cạnh…