Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 10: Tuyết ấm

2011-03-21 18:09

Tác giả: Giọng đọc: Chit Xinh, Gà Quay


Trích đoạn Blog Radio 10: Tuyết ấm
Một trong những điều kỳ diệu của cuộc sống là dù 1 ngày, 2 ngày cũng có thể mang tới cho chúng ta những cơ hội có một trong đời, và nếu bạn đang kiếm tìm một tình yêu, hạnh phúc thì đừng bỏ lỡ khi nó đến… Blog Radio mời bạn nghe truyện ngắn Tuyết ấm của Blogger Bi Ngầu.


 Ảnh minh họa: Deviantart.com

Sương giăng và gió lạnh!

Sapa chào đón du khách bằng thứ khí hậu đặc trưng của mình, khẽ xốc lại cổ áo Gia Huy sải bước trên con đường lát đá. Sapa đẹp và lạnh, nhưng lòng anh còn lạnh hơn. Gia Huy cứ mải miết đi, hờ hững ngắm nhìn những cảnh vật mờ ảo trong sương. Anh lên Sapa đủ nhiều để thấy quen thuộc với cảnh vật và khí hậu ở đây. Cứ mỗi lần áp lực công việc và cuộc sống đè nặng lên anh, anh lại bỏ Hà Nội và tìm đến đây để giải toả. Hay như anh vẫn thường ví von là tự chạy trốn chính mình, để tự mình ru ngủ những trăn trở và nghĩ suy cứ cồn cào trong anh. 

Gia Huy dừng lại bên sườn đồi, bên kia là một cánh đồng hoa cúc vàng rực. Thật kỳ lạ, mặc cho sương mù đang bao phủ, những cánh hoa cúc vàng vẫn cứ mãi vươn cao, mãi vàng rực như thể chúng không cần đến nắng để nhuộm vàng những cánh hoa mỏng manh của mình. Ở một góc đồi, bên một cây đào đang phủ kín lên mình một tầm áo đầy những bông hoa màu hồng nhạt. Một cô gái trẻ đang tựa lưng vào gốc đào, ánh mắt lặng lẽ nhìn xa xăm một nơi vô định nào đó bên kia sườn đồi. Cô mải mê nhìn, mải mê suy tư mà không để ý tới những bước chân của Gia Huy đang đến gần mình. Cô ta đội mũ đỏ, quàng khăn đỏ, mặc một chiếc áo màu đỏ, đi giầy cũng màu đỏ, “thật tiếc là cô ta không mặc quần Jean màu đỏ” Gia Huy hài hước nghĩ thầm.

- Đó là loài hoa cúc vàng, mùa này chúng nở khắp đồi, cô biết không? Nếu cô đứng vào giữa cánh đồng hoa cúc đó, có lẽ đó sẽ là một sự phối màu tuyệt đẹp đấy.

- Tôi coi đó là một lời khen nhé – cô gái quay lại, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên vì sự đường đột của anh, cô gái có giọng nói ngọt ngào của phương Nam – anh có vẻ không phải là người vùng này?

- Tôi là một gã lãng du – Gia Huy hài hước – một gã lãng du ưa màu đỏ.

- Đó cũng là màu ưa thích của tôi, tôi là Thúy Vy. Tôi là nhà báo.

- Tôi có thể thấy được là cô yêu thích màu đỏ, chỉ là không thể thấy được rằng cô có một cái tên đẹp như thế thôi, tôi là Gia Huy, tôi là nhà thiết kế.

- Tất cả những gã thiết kề đều dẻo mỏ như thế ư?

- Trong ngành thiết kế, cô biết đấy, chúng tôi gọi là sự duyên dáng khi nói chuyện. Với cả, cô biết không? Mọi người đều duyên dáng nhưng không nhiều những gã đẹp trai như tôi.

- Khá lắm - Thúy Vy phá lên cười - Tôi thích sự dẻo mỏ, à không, sự duyên dáng của anh, anh lên đây để tìm ý tưởng thiết kế mới?

- Có thể nói như vậy, tôi lên đây để thiết kế lại cuộc đời mình, còn cô?

- Tôi đang cố viết một phóng sự điều tra.

- Ở vùng đất tuyệt đẹp này à? Về cái gì vậy?.

- Về sự biến mất của trái tim tôi – Cô gái hài hước không kém – anh có biết nó ở đâu không?

- “À, ừ …”

Gia Huy bối rối, đây là lần đầu tiên anh tỏ ra bối rối trước một cô gái. “Một cô nàng đáo để đây!” Gia Huy nghĩ thầm. Thật may là chuông điện thoại của anh reo, giải thoát cho anh khỏi câu hỏi của cô gái.

- Tôi phải đi, gặp lại cô sau nhé.

- Chắc chắn rồi, anh chàng lãng du.


 

Sapa về tối có vẻ náo nhiệt hơn ngày, Gia Huy xách cây đàn Ghita đến bên sườn đồi trước một ngôi nhà thờ trong bản, thật kỳ lạ là ở đây lại có một ngôi nhà thờ. Mỗi lần lên đây, tối tối anh vẫn thường xách đàn đánh bài “Take me to your heart” mà anh yêu thích. Một mình một đàn trong đêm như thể là một gã lãng du thực sự. Đôi lúc du khách còn tưởng anh là một gã nghệ sỹ lang thang, họ còn lặng lẽ để trước mặt anh những đồng USD hay một vài chục ngàn tiền Việt. Lần này thì khác, chỉ có một cô gái áo đỏ, giày đỏ và khăn đỏ đứng nghe anh đàn mà thôi. Thúy Vy cất tiếng hoà vào tiếng đàn.

- Anh cũng ra đây à? Gã lãng du, nên gọi anh là gì nhỉ? Nhà thiết kế, hay nghệ sỹ?

- Tôi vừa quyết định đổi nghề, tôi thích làm thám tử rồi, để tôi đi tìm trái tim cho cô nhé.

- Anh đang cố tán tỉnh tôi đấy à?

- Nếu vậy, tôi có cơ hội không?

- Anh có hai ngày, hai ngày nữa tôi về Sài Gòn.

- Bắt đầu từ ngày mai à?

- Bắt đầu từ hôm nay.

- Okie! Vậy để tôi bắt đầu nhé. 

Ngón tay của Gia Huy lại lướt trên cây đàn, không gian ngập tràn những điệu rộn ràng của khúc Mambo, rồi lại lả lướt, bay bổng nhẹ nhàng theo điệu Romance. Nếu có ai đó đứng từ xa nhìn lại, có lẽ sẽ ganh tỵ lắm với khung cảnh mà họ đang được chứng kiến. Gia Huy say sưa đàn, còn Thúy Vy thì lắc lắc mái tóc, khe khẽ hát theo như thể một đôi uyên ương đang cùng tấu lên những bản tình ca. Trời về khuya, sương bắt đầu nặng hạt, cả hai dường như không để ý đến những điều xung quanh. Gia Huy bắt đầu kể chuyện, anh say sưa kể về những người bạn của mình, về công việc, về những điều yêu thích của mình. Đáp lại sự nhiệt tình của anh là sự im lặng lắng nghe của Thúy Vy, thật ra Gia Huy cũng không để ý lắm tới phản ứng của cô gái, bởi anh đang xả hết những thứ làm anh phải điên đầu, phải suy nghĩ bấy lâu. Hai người chia tay khi trời đã khuya lắm, mảnh trăng non đã treo chênh chếch phía bên kia đồi. 

- Anh không chúc tôi ngủ ngon à? Mọi gã lịch sự đều cần phải thế chứ?

- Chúc cô ngủ ngon, mai gặp lại chứ, tôi mời cô đi ăn sáng.

- Dĩ nhiên, anh đang tiến một bước dài đấy. Chúc anh ngủ ngon, gã lãng du.

Hôm nay Thúy Vy vẫn diện một bộ cánh màu đỏ, dù cô đã thay áo. Cô đứng mãi ở chỗ đợi, 5 phút, rồi 10 phút mới thấy bóng Gia Huy từ xa tới. Trên tay anh là một bó hồng đỏ, thật khó để tìm thấy hoa hồng ở vùng này trong tiết tháng ba. Bó hoa còn vương một chút sương trên cành lá. “Thật đúng bài” – Cô mỉm cười – “Một anh chàng Đông Joăng chính hiệu đây”.

- Để tôi làm “tua gai” cho cô nhé, tôi khá rành vùng này.

- Okie! Ở đây cũng khá xa Trung Quốc, tôi không lo anh sẽ bán tôi đi mất. Cho tôi thấy anh có gì đi nào.

 “Thật là một đôi uyên ương đẹp đôi và hạnh phúc”. Có lẽ du khách nào cũng phải thốt lên như vậy khi nhìn thấy hai người. Thúy Vy tung tăng như một cô nàng mới lớn, còn Gia Huy thì lững thững theo sau, thi thoảng lại khẽ mỉm cười ra dáng mãn nguyện. Anh đưa cô đi thăm thú mọi nơi, chụp cho cô những tấm hình đẹp nhất. Thi thoảng lại ra vung tay giải thích một cách nhiệt tình tới bốc đồng. Thúy Vy im lặng chăm chú lắng nghe như cô dâu mới cưới, duyên dáng và ngoan ngoãn nghe lời chồng.

Gia Huy dẫn Thúy Vy lên đồi cao, nhìn xuống thị trấn giống như một bức tranh phong cảnh thu nhỏ thật đẹp. Thời gian trôi thật nhanh, mặt trời đã lặng lẽ, uể oải bò tới chân trời, toả những ánh nắng đỏ ối xuống vùng đồi. “Đợi tôi nhé, chỉ 5 phút thôi” – Gia Huy để Thúy Vy đứng đợi bên đường rồi vội chạy vào bìa rừng, lúc anh quay ra trên tay đã cầm một bông hoa ban đỏ, khẽ cài lên mái tóc cho Thúy Vy rồi mãn nguyện ngắm nhìn cô như một nghệ nhân ngắm nhìn tuyệt phẩm đắc ý của mình. “Thật là một anh chàng lãng mạn” - Thúy Vy mỉm cười. Tối nay có chợ tình, hai người cũng theo dòng chân du khách tới chợ. Từng cặp từng cặp trai gái H’mong đang hoà mình vào điệu nhảy, vào tiếng hát trao duyên. Gia Huy liếc trộm sang phía Thúy Vy, gương mặt cô ánh lên nụ cười. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt cô khiến cho gương mặt như một mảng màu được phối một cách ngẫu hứng nhưng đầy nghệ thuật.


 

Nghe nói những đôi gặp nhau ở đây sau này sẽ thành vợ chồng – Gia Huy bắt đầu câu chuyện – Tôi vẫn chưa nghe cô nói về mình?

- À! Tôi lên đây đi tìm trái tim của tôi - Thúy Vy mỉm cười, ánh lửa phản chiếu khiến cho nụ cười của cô đẹp một cách kỳ lạ - và anh đang cố tìm lại cho tôi đấy thôi? Tôi đang chạy trốn ngày hôm qua.

- Ngày hôm qua à? Vậy cô tìm kiếm gì? Trái tim của cô, tôi vẫn nghe thấy tiếng nhịp đập của nó mà.

- Phải, nhưng nó đã bị đánh cắp linh hồn rồi, nó đã đi theo một anh chàng mà tôi đã từng yêu. Anh đã cố tìm lại cho tôi, nhưng mà anh thấy đấy, anh cũng chẳng biết là mình đang tìm kiếm cái gì và ở đâu cơ mà? Anh đã thua rồi.

- Vẫn chưa hết hai ngày mà? Tôi vẫn còn cơ hội chứ, một gợi ý nho nhỏ nhé, vậy tôi phải tìm ở đâu?

- Để tôi nói cho anh nghe, trái tim của tôi nằm ở nơi lạnh giá, lạnh giá tới mức có băng tuyết, anh không tìm thấy được đâu, anh chỉ thấy nó ở những nơi có tuyết thôi, mà nơi đó thì lạnh lắm.

7h sáng. Trời vẫn còn lạnh và mờ sương dù mặt trời đã bắt đầu ló ra khỏi chân núi. Thúy Vy vừa xách túi đồ tính xuống trả phòng thì Gia Huy ập tới như một cơn gió. Không nói một lời, anh kéo tay cô chạy như bay khiến đôi lúc cô như muốn vấp ngã. Thúy Vy muốn dừng lại nhưng Gia Huy vẫn lầm lũi kéo cô đi thật xa, xa lắm. Thúy Vy chợt khựng người lại, bay bay trong không gian là những bông hoa bé nhỏ trắng như tuyết. Những cánh hoa trắng bay lả tả trong gió như một cơn mưa tuyết. Những bông tuyết rơi lên vai, lên mái tóc, và trải đầy dưới chân cô. Gia Huy nhìn cô mỉm cười:

 - Anh đã mất một đêm để hỏi thăm và tìm thấy nó, cái cây duy nhất và hiếm hoi một cách kỳ lạ ở đất này. Hà Nội gọi nó là cây hoa Sưa, còn anh gọi nó là hoa tuyết. Có thể anh đã không tìm thấy được trái tim em, nhưng anh đã có thể chỉ ra cho em thấy rằng không chỉ nơi lạnh giá mới có tuyết. Mà ngay cả vùng nhiệt đới này cũng có thể có tuyết, những cơn mưa tuyết không hề lạnh giá mà thật ấm áp. Chỉ có điều là không biết trái tim của em có trốn ở đây không? Nếu em chạy trốn ngày hôm qua, vậy làm thế nào để tìm thấy ngày mai?! 

….

Blog Radio chuyển thể theo truyện ngắn của Bi Ngầu

Về tác giả Blog: Bi Ngầu học ngành Y, nhưng thích viết, thích ghi lại cảm nhận qua mỗi ngày. Với Bi, Blog phải thật như chính con người mình. Đọc những entry viết về tình cảm gia đình, bạn bè, cuộc sống hàng ngày trên blog của Bi, một người bạn đã tặng Bi câu nói “Một tấm lòng chân thành khiến cho đá cũng nở hoa.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top