Anh từng là thế giới của em
2018-06-18 01:28
Tác giả:
“Anh từng là thế giới
Là cả khoảng trời trong em...” (*)
Tháng 6, tháng của cái nắng hè oi bức, tháng của những cơn mưa hè bất chợt, tháng của những cành phượng vĩ, của những nhánh hoa bằng lăng tím len lỏi đâu đó là tiếng ve kêu inh ỏi gọi hè, tháng bắt đầu kỳ thi của các sỹ tử ... và là tháng của những giông tố bỗng chốc trỗi dậy trong lòng người.
Người ta từng nói, thời gian sẽ là thứ thuốc vô hình chữa lành mọi vết thương, nhưng đâu biết rằng chỉ có thể chữa lành được vết thương thể xác, còn vết thương trong tâm hồn thì vẫn còn đó, chỉ là vơi dần khi bị đan xen vào những lo toan của đời sống thường nhật. Rồi khi màn đêm buông xuống, giữa cái tĩnh lặng tịch mịch của phố phường, chỉ vô tình chạm khẽ vào một vật khơi gợi kỷ niệm, vết thương ấy bỗng chốc trỗi dậy làm ta nhức nhối đến nghẹn lòng.
Thời thanh xuân của cô là cả một chặng đường có anh bên cạnh. Ngày cô chân ướt chân ráo chập chững bước chân vào cánh cửa đại học, cũng là ngày anh ra trường và bắt đầu vật lộn với cuộc sống mưu sinh. Hai người tưởng chừng như xa lạ, khác biệt về khoảng cách, ấy vậy mà duyên số vô tình lại se duyên cho họ gặp nhau, yêu nhau trong suốt những năm dài đằng đẵng ấy.
Không giống các cuộc tình màu hồng như trong phim hay trong truyện, chuyện tình của họ là những chuỗi ngày hạnh phúc nhưng thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của sự khó khăn, bươn chải, cùng chia ngọt sẻ bùi, động viên nhau vượt qua năm tháng gian truân ấy. Còn nhớ những ngày hè của 6 năm về trước, họ đã từng là của nhau, từng yêu nhau tha thiết. Tuy cuộc sống lúc ấy còn thiếu thốn về vật chất nhưng trong ánh mắt của họ luôn ngập tràn hạnh phúc, có những ngày khó khăn tới mức, họ đã từng san sẻ một mẩu bánh mỳ nhưng vẫn thấy đủ no, cùng nhau lượn đường phố trên chiếc xe đạp cũ kĩ nhưng vẫn hạnh phúc, cùng tựa lưng nhau vẽ nên bức tranh tương lai về mái ấm gia đình, cùng chăm sóc đối phương những lúc ốm đau hay yếu lòng, cùng vui trong niềm vui và buồn trong nỗi buồn của người còn lại.
Lúc cuộc sống có chút ổn định thì anh bị điều đi làm xa. Cô và anh bắt đầu yêu xa từ đấy. Những tin nhắn, những cuộc gọi video không bao giờ là thiếu. Ban ngày, anh tất bật với công việc, cô bận rộn với việc học và đôi lúc có tranh thủ đi làm thêm, tối đến, dù có thế nào, họ vẫn dành thời gian riêng để trò chuyện cùng nhau.
Nhưng chạy theo sự đổi dời của thời gian, khoảng cách xa cũng khiến lòng người trở nên xa vắng, những cuộc gọi của họ bắt đầu ngắn và thưa dần khi mà cuộc sống của anh bắt đầu dư giả, những mối quan hệ của anh cũng trở nên phức tạp. Anh không còn thời gian quan tâm cô, không còn hỏi han, lo lắng cho cô như xưa nữa. Thời điểm đó, cũng là lúc cô bắt đầu ra trường và chạy vạy để đi xin việc. Hơn bao giờ hết, lúc này cô rất cần anh, cần sự quan tâm từ anh thì nhận lại được là sự hững hờ. Những cuộc cãi vã, giận hờn mà trước đó giữa hai người chưa bao giờ có thì bây giờ tần suất xuất hiện ngày một nhiều. Khoảng cách địa lý cùng sự vô tâm như một liều thuốc độc vô tình làm phai nhạt và âm ỉ giết chết cuộc tình đẹp của họ.
Cô chờ đợi ngày anh trở về, chờ đợi ngày kéo gần khoảng cách giữa hai người. Nhưng rồi tất cả chẳng đúng như những gì cô vẫn nghĩ. Anh gặp cô nói lời chia tay cho mối tình sáu năm. Lý do muôn thuở vẫn là không hợp, rằng anh thấy người con gái khác hợp với anh hơn. Từng lời nói của anh cứ vang vọng trong tâm trí của cô tựa như phi kim đâm, đau đến nghẹn lòng.
Cô ước đó chỉ là cơn ác mộng để khi tỉnh dậy thì sự thật sẽ hoàn toàn khác. Nhưng anh như một người khác, một người hoàn toàn xa lạ chứ không phải là người đã cùng cô trải qua những năm tháng chung lưng đấu cật ấy, anh vô tình, phủi phui tất cả và quay lưng như không hề có sự tồn tại của cô.
Ba tháng sau, khi nỗi đau về chia ly đã bắt đầu nguôi dần, cô dần trở lại với công việc của mình. Tưởng chừng như chuyện tình cảm của anh và cô đã là quá khứ, đã mãi mãi khép lại và niêm phong tận sâu trong lòng cô thì bỗng một ngày, tựa như cơn mưa rào mùa hạ, anh chợt xuất hiện và ngỏ ý quay lại với cô. Cơn bão lòng cô như vừa được phẳng lặng bỗng chốc lại trỗi lên mạnh mẽ. Có lẽ vì cô còn yêu anh, rất yêu nên cô bất chấp việc đã từng bị anh lừa dối. Cô vẫn khờ dại tin và nghĩ rằng, tình yêu nào rồi cũng phải trải qua thử thách, trải qua thử lửa của số phận thì mới bền chặt và tình yêu của cô cũng không nằm ngoại lệ. Cô tin, sau tất cả, hai người sẽ trở lại với nhau như ngày xưa, như chưa từng có cuộc chia ly.
Nhưng cô đâu biết rằng, lần quay lại này chỉ làm cho trái tim cô tổn thương sâu sắc. Anh hờ hững, lạnh nhạt và chỉ đến bên cô khi cần. Giữa hai người không còn sự đồng cảm và chia sẻ, bất đồng quan điểm, lối sống khác nhau khiến họ càng lúc trở nên xa cách. Khi anh ngấp ngưỡng tuổi 30, cô cũng 25 nhưng chưa một lần anh nói về chuyện tương lai của hai người. Anh chưa từng có ý định sẽ cho cô một đám cưới. Phải chăng trong tình yêu, khi tình cảm bị chênh lệch, người yêu càng nhiều sẽ càng khổ đau.
Lại một ngày hè của tháng 6 như 6 năm về trước, cô đến thăm anh. Mải mê suy nghĩ, cô không kiểm soát được tốc độ. Một cú va chạm đã cướp cô, mang cô đến một nơi thật xa. Nhưng ngay cả khi ấy cô vẫn không ngừng gọi tên anh...
Người ta vẫn nói “có không giữ, mất đừng tìm”, anh thẫn thờ nghĩ về cô, về những sai lầm của mình trong quá khứ. Tình yêu của cô anh chưa từng trân trọng và cũng chẳng còn cơ hội để trân trọng nó nữa...
© Hương Bi – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.