Phát thanh xúc cảm của bạn !

12A1, Phần cuối

2013-06-03 15:09

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Mèo Mun, Jun

Kết thúc, không ai nói gì, nó cũng không biết có ai hiểu được những điều nó muốn nói không, nó chỉ cúi gằm mặt bước về chỗ. Rồi nó nghe giọng Hạnh chuối: "Khá phết đấy Ánh à! Ngày mai cố gắng phát huy nhá!". Tên hâm lại đưa kẹo mút cho nó, mỉm cười. Trong lớp bắt đầu có tiếng xì xào. Khá nhiều đứa hướng về phía nó cười ủng hộ. Có lẽ, hoặc nó mong rằng, những ngày tháng tiếp theo ở lớp 12A1 này sẽ có một sự đổi khác.

Sáng thứ 5, nó shock khủng khiếp khi thấy Hoàng Anh dúi cho nó một tập tài liệu, nói: "Đây là những bài hùng biện hay nhất tớ tìm được ở trên mạng, tớ nghĩ có thể cậu muốn xem" Thật không ngờ HA lại quan tâm nó vậy. Hạnh chuối cũng sướng khi Khuê cho nó mượn cuốn sách về những bài toán logic, đề phòng gặp phải khi đi thi. Cuối năm là dịp để mọi người quan tâm nhau hay sao ấy. Hoàng sư mẫu của nó suốt ngày kiếm cớ để xuống ngồi cạnh Nhung. Sư phụ nó hôm nọ vừa phải đội mưa về nhà vì trong một phút hâm dở bộc phát, đã nhường ô cho Oanh.

Tên hâm dạo này tốt phết đấy, hắn bảo là nó ôn thi khó nhọc nên hôm nào cũng cho nó vài cái kẹo mút, toàn là vị chocolate. Nó nhìn hắn mà nghĩ, bọn xóm trên gọi Hiếu lừng là "hoàng tử cái búa" vì thằng này nói gì cũng thêm từ "cái búa" vào. Nếu thế thì có nên gọi con bò là hoàng tử kẹo mút không nhỉ, vì nó thấy trong cặp hắn lúc nào cũng có kẹo mút. À không, hoàng tử cái nỗi gì thằng này, quỷ sứ thì đúng hơn.




Sáng thứ 7, 1 ngày trước khi đi thi, mọi người làm buổi tổng duyệt cuối cùng. Vinh mang đến lớp bộ sưu tập của cô nàng, làm cả lớp suýt xoa. Không chỉ đẹp, mà còn có ý nghĩa nữa. Là đồng phục lớp nên tất nhiên là mang ý nghĩa gắn kết rất lớn, trang phục của con gái và con trai đạt được sự hoà hợp đáng kinh ngạc. Có những bộ cá tính, có những bộ đơn giản, lại có những bộ sặc sỡ. Nói chung thì một lời chẳng thể tả hết được. Bọn ở xóm nhà nó bảo nhau, có khi lấy luôn một mẫu trong số này làm đồng phục luôn đi, khỏi phải chờ Bò Sữa nữa. Quay lại chuyện tổng duyệt, Hạnh mở màn với màn thi kiến thức, do bọn ở lớp làm giám khảo, hỏi toàn những câu như:

- Bức tranh toàn đàn ông người ta gọi là gì?

- Thiếu nữ!

- Đập một quả dưa hấu và một quả dứa vào đầu, cái nào đau nhất?

- Cái đầu.

........

Phần ứng xử, bọn nó phải trả lời một loạt những tình huống củ chuối. Trong đó, nó nhớ nhất là lúc được hỏi: "Nếu như chiến thắng trong cuộc thi này, em có suy nghĩ gì?". Ngay lập tức Quỳnh Anh chạy lên nói "Câu này phải để tao, lời đầu tiên, em xin được cảm ơn ban giám khảo...". Ngay lập tức, cả 3 đứa đồng thanh: "THÔI!!!" và đẩy con này xuống phía dưới, thật là bôi bác, quân sư à!

Đến phần hùng biện, nó tưởng tượng ra cái viễn cảnh phải hùng biện về gì đó hay ho như: "Vì sao thầy Tuấn thường cười rất tươi khi phát hiện ra lỗi sai của học trò?" hay "Vì sao phải nói nhiều?". Nhưng vấn đề Hạnh đặt ra cho nó hùng biện lại hoàn toàn nghiêm túc. "Vì sao phải đoàn kết".



Nó hít một hơi dài, con này để nó nói vấn đề này, chắc là phải có hàm ý gì đó. Đi ăn trộm sợ nhất là mất tự tin, vì thế nó phải tự tin lên, nhìn khắp một lượt cả lớp rồi bắt đầu:

- Trước tiên ,chúng ta cần phải hiểu thế nào là đoàn kết. Đoàn kết, tức là gắn bó, kết thành một khối thống nhất, cùng hoạt động vì một mục đích chung. Vậy tại sao phải đoàn kết? Nói ở tầm cỡ quốc gia, đoàn kết dân tộc có thể giúp đất nước chống được những âm mưu phá hoại của những thế lực thù địch, có thể giúp đất nước phát triển về mọi mặt như kinh tế, văn hoá, xã hội...Nói ở phạm vi nhỏ hơn, như trong một lớp học chẳng hạn, đoàn kết tức là giúp đỡ nhau, trong cả lĩnh vực học tập cũng như đời sống. Thấy bạn sai phải bảo, thấy bạn đúng phải học. Tuyệt đối không nên chia bè kết phái, không nên sống riêng lẻ một mình. Một lớp học đoàn kết sẽ là một lớp học vui vẻ, là một tập thể vững mạnh, và chắc chắn sẽ đạt được những thành công to lớn về mọi mặt. Lớp chúng ta đã là một lớp đoàn kết chưa? Xin thưa chắc chắn là chưa. Điển hình nhất là chuyện viết lưu bút, nếu như A2 họ viết lưu bút rất nhiệt tình thì lớp mình cứ nhìn thấy là chạy toán loạn, không ai muốn viết cả. Đến để lại vài dòng cho nhau mà cũng khó khăn vậy thì còn đoàn kết cái nỗi gì. Còn nội bộ lớp, ai cũng biết là có một khoảng cách nhất định giữa các nhóm chơi trong lớp, mọi người dường như chỉ chơi với nhóm mình và thậm chí còn có mâu thuẫn với các nhóm khác, như vậy có tốt không? Tớ nghĩ ai cũng biết là không. Cuối năm rồi, chỉ thi xong tốt nghiệp là chúng ta sẽ chia tay, hi vọng mọi người hoá giải được mọi hiểu lầm, yêu thương nhau và trân trọng những giờ phút cuối cùng của năm lớp 12 này. Bài hùng biện của tớ đến đây là kết thúc do văn tớ hết hạn sử dụng, cảm ơn mọi người đã lắng nghe!

Kết thúc, không ai nói gì, nó cũng không biết có ai hiểu được những điều nó muốn nói không, nó chỉ cúi gằm mặt bước về chỗ. Rồi nó nghe giọng Hạnh chuối: "Khá phết đấy Ánh à! Ngày mai cố gắng phát huy nhá!". Tên hâm lại đưa kẹo mút cho nó, mỉm cười. Trong lớp bắt đầu có tiếng xì xào. Khá nhiều đứa hướng về phía nó cười ủng hộ. Có lẽ, hoặc nó mong rằng, những ngày tháng tiếp theo ở lớp 12A1 này sẽ có một sự đổi khác.

Tác giả : Sưu tầm

Được thể hiện qua giọng đọc : Nhím Xù, Jun

Kỹ thuật : Jun


Click nghe truyện teen cực hay: Nhật ký mùa hạ

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top