Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mảnh ký ức đi lạc (P1)

2017-08-03 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Những chuyện trước đây và cả khoảng thời gian hiện tại, tôi đã giải mã được giấc mơ, tôi cũng biết vì sao anh trai tôi bỏ nhà đi và mẹ tôi mất. Tất cả đều vì tôi. Ký ức thất lạc cuối cùng cũng tìm lại được, không bỏ sót một mảnh vụn nào thế nhưng trong tim tôi, cảm giác mất mát dần xâm chiếm.

***

Tôi tỉnh giấc, đầu óc trống rỗng, cảm giác cô đơn buồn bã dâng chiếm cả toàn bộ cơ thể. Tôi không nhớ gì cả, một chút hồi ức cũng không. Đưa mắt nhìn quanh, tôi đoán mình đang ở bệnh viện và căn phòng này rất bé. Chiếc giường được kê gần cửa sổ. Bức tường loang lổ, bám đầy rêu phong. Trong tâm trí tôi hiện giờ chỉ có dòng suy nghĩ: một bệnh viện cổ. Ngoài cửa sổ là khung trời xám ngắt, dĩ nhiên không có lấy một áng mây nào. Âm thanh của những bước chân đang di chuyển vang lên bên ngoài rồi mất hút. Không gian im lặng đến nghẹt thở.

Tôi ngồi dậy, thả một chân xuống giường. Cánh cửa phòng cũng vừa bật mở. Cô gái trong phục trang blouse trắng bước vào đưa tôi chiếc hộp gỗ thơm mùi trầm. Bên trong có một chiếc máy hát đã cũ và quyển nhật ký.

“Chuyện gì thế ạ, sao em lại ở đây?”

“Khi xe cứu hoả đến, ngôi nhà bốc cháy dữ dội, mọi người cố gắng cứu em ra khỏi những ngọn lửa đang hừng hực nhưng bất lực không thể cứu được mẹ em.”

“Nhưng… em chẳng nhớ gì cả.” Trong trí óc tôi giờ đây là một hố đen sâu thăm thẳm, một mảnh ký ức gợi nhớ về quá khứ tôi cũng không tài nào nhớ nổi.

“Em bị sốc tinh thần dẫn đến mất trí nhớ tạm thời. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ khoẻ ngay. Khi bình phục em từ từ nhớ lại. Có lẽ những ký ức đã lưu lạc ở đâu đó.”

Những ký ức lưu lạc, nghe có vẻ mơ hồ và khó tin quá. Sau khi xuất viện, tôi không có nhà để về đành ở tạm nhà một người chị bạn, bắt đầu hành trình tìm lại ký ức đã mất. “Manh mối” duy nhất là bài hát trong chiếc máy hát mini và quyển nhật ký mang tên Hồi Ức. Tôi có một cảm giác thân quen đối với quyển nhật ký đó. Mỗi ngày tôi đọc vài trang, những tình tiết, những mẩu chuyện vui buồn mà người viết ghi chép lại, dường như tôi đã từng trải qua cùng với một người hay chính xác hơn là một chàng trai nhưng hình ảnh người đó trong trí nhớ tôi rất nhạt tựa như chiếc bóng lúc ẩn lúc hiện. Nơi ấy có lẽ là vùng biển, tôi không nhớ rõ lắm.

 Mảnh ký ức đi lạc (P1)

***

Gia đình tôi sống trong một ngôi nhà ven biển có dây vạn niên thanh quấn quanh bờ rào, ngày đêm nghe tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá. Bọt sóng tung trắng xoá như những dải lụa trắng trải dài dọc bờ cát. Biền liền kề với núi. Bên kia sườn núi, rặng thông xanh rì. Đám hoa dại mọc li ti, bung nở thật đẹp dưới mỗi gốc cây. Khi trời yên biển lặng có thể nghe thấy cả tiếng sóc chuyền cành và âm thanh khi chúng gậm nhấm vỏ thông.

Những buổi chiều tà, tôi hay thơ thẩn bước trên cát. Sóng vỗ nhẹ êm ái như một bản nhạc được đệm bằng dương cầm. Những cánh hải âu lượn bay trên mặt nước thỉnh thoảng sà xuống rồi lại bay vút lên cao.

Biển mùa thu hoang sơ và tịch liêu. Còn bầu trời suốt ngày âm u, không có lấy một áng mây nào. Khung cảnh bờ biển cũng mờ đi trong cái âm u đó.

Làng chài chúng tôi mưu sinh bằng nghề đánh bắt cá. Sống chân thành và ấm áp tình người. Biển bao dung, rộng lượng cung cấp đầy ắp tôm cá cho người dân trong làng nhưng cũng có khi biển nổi sóng to gió lớn, nhấn chìm ghe thuyền, cướp đi sinh mạng của những người dân thiện lương để lại bao nỗi đau, bao giọt nước mắt trên khoé mi. Biển đã cướp đi người cha đáng kính của tôi.

Ánh tịch dương buông xuống lòng biển. Mặt nước như được nhuộm màu đỏ thẫm, lấp lánh những tia sáng của giọt nắng cuối ngày. Tôi ngồi trên một mỏm đá, hai chân ngâm trong làn nước buốt lạnh. Mắt dõi theo một cánh chim phía cuối chân mây. Tôi vẫn hay ngồi như thế đến khi trời nhập nhoạng tối mới trở về và mỗi lần ngồi đây, tôi lại nhớ đến câu hỏi của Misa.

“Khi nào thì ba về ạ?”

Tôi nghẹn đắng nuốt cơn xúc động vào lòng, chỉ tay ra xa.

“Ba được giữ lại gác cổng ngọn hải đăng nên không về được.”

Misa oà khóc, tôi vỗ lưng em dỗ dành.

“Misa vẫn còn có anh mà.”

Misa là đứa em gái bé bỏng của tôi, hay khóc nhè và ưa vòi vĩnh. Lúc còn sống, ba tôi là người thương Misa nhất nhà. Tình thương mà ông dành cho Misa nhiều bao nhiêu thì đối với tôi, ông lạnh nhạt bấy nhiêu. Hễ gặp mặt là ông luôn tìm cớ mắng chửi tôi. Mỗi lần tôi làm sai dù là việc nhỏ nhặt, ông luôn nói. “Tao chỉ có một đứa con gái.” Tôi nghĩ do tôi là anh hai nên việc ông thương Misa nhiều hơn cũng là lẽ đương nhiên. Nên tôi chưa bao giờ giận ông.

Trước năm ngày ba ra khơi cùng mấy người bạn trong xóm rồi vĩnh viễn không về nữa, tôi vô tình nghe ba nói chuyện với mẹ và biết được một bí mật động trời mà họ luôn giấu kín. Bí mật ấy giúp tôi lý giải vì sao từ nhỏ đến lớn ba thường xuyên lạnh lùng, có khi còn dùng roi mây đánh tôi. Biết được sự thật, cảm giác đắng cay, tủi hờn bủa vây lấy tôi nhưng khi ba mất tôi vẫn khóc thương, vẫn để tang ông. Chẳng trách ai cả, ba tôi hay mẹ tôi. Chỉ tại số phận trêu đùa tôi. Tôi đã từng nghĩ giá như mình đừng sinh ra trên cõi đời này…

 Mảnh ký ức đi lạc (P1)

Tôi để quyển nhật ký xuống bàn, thở một tiếng dài. Nghĩ ngợi. Máy thu thanh để bên cạnh vang lên những giai điệu nhẹ nhàng.

Thuở xưa thơ bé.

Tôi thường háo hức chờ đợi.

Được nghe những khúc ca yêu thích trên ra-đi-ô.

Nhạc nổi lên, tôi cũng ngân nga hát theo.

Môi tôi khẽ nở nụ cười.

Hố đen trong trí óc tôi vạch một đường ngang mở ra khung cảnh tươi sáng với những ngọn gió biển lành lạnh. Có cô bé cột hai bím tóc chạy nhảy, đùa nghịch cùng sóng, nhặt vỏ ốc rồi xây lâu đài cát. Sóng biển dâng tràn, cuốn trôi tất cả. Cô bé khóc nức nở. Một cậu bé đến, dỗ dành. Cả hai dắt tay nhau qua bên kia sườn núi, ngắt hoa dại kết thành vòng nguyệt quế, chơi trò hoàng tử-công chúa…

Tiếng gõ cửa phòng đúng lúc cất lên cắt ngang dòng suy tưởng trong đầu tôi. Bức màn quá khứ đã khép lại, những hình ảnh bên bờ biển dần biến mất. Địa điểm và nhân vật trong ký ức giống với những gì được viết trong nhật ký.

Chị Như đẩy đĩa mì sang tôi và hỏi.

“Vẫn chưa nhớ lại à?”

“Dạ.”

“Mất trí nhớ tạm thời chỉ kéo dài một vài tháng. Đó là căn bệnh làm chúng ta quên những sự việc xảy ra trong hiện tại. Chẳng lẽ quá khứ trước đây, em cũng không nhớ gì sao?”

“Em nhớ nhưng không hình dung ra được. Mọi thứ cứ như là ảo ảnh vậy, lúc thì chúng hiện lên trong đầu em, lúc thì chúng biến mất đi.”

“Đừng cố ép bản thân, thả lỏng cơ thể rồi từ từ em sẽ nhớ lại thôi. Nếu chị có thể mất đi toàn bộ ký ức thì tốt biết mấy.”

“Về người ấy sao ạ?”

“Người ấy khiến tâm trạng của chị vô cùng tệ, chị chỉ muốn quên hết nhưng càng cố gắng để làm điều đó, chuyện cũ không dưng cứ hiện về.”

“Thế giới không vui không buồn, con người quên đi nụ cười sẽ trở nên lạnh lùng, vô cảm. Thế giới như vậy thật đáng sợ, chị à. Em không muốn sống trong một thế giới không cảm xúc như thế.”

“Đến khi nào em trưởng thành, biết yêu, biết đau, biết hận em sẽ giống như chị bây giờ. À, nếu chị là em, ký ức thất lạc, chị không muốn tìm lại.”

“Nhưng với em thì khác, đó là ký ức gia đình, em không muốn mất đi dẫu cho đó là những đoạn ký ức buồn.”

Còn tiếp...

© Quách Thái Di – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top