Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu lại từ đầu theo một cách khác

2021-11-26 01:30

Tác giả: Ngữ Đại An Yên


blogradio.vn - Tình đầu của tôi trải qua rất nhanh, vội vàng và kết thúc đáng tiếc. Nhưng mà có mấy ai sẽ vì tình đầu thất bại mà không dám yêu tiếp, bước tiếp đâu nhỉ?

***

“Ngàn vạn lời yêu thương còn chưa kịp nói

Vì người quay bước nên chợt hóa thành không”

 

Ngày hôm nay tôi chợt lướt thấy một dòng trạng thái anh vừa mới đăng. Chỉ một hình ảnh nhưng khiến lòng tôi chợt nhói đau. Đó là tấm hình chiếc đồng hồ cũ anh đã đeo suốt mấy năm qua, lúc trước tôi từng hỏi rằng sao anh không thay chiếc đồng hồ khác. Khi ấy anh chỉ nhẹ nhàng đáp rằng:

“Anh mang quen rồi.”

Sau này trong một lúc tình cờ, tôi biết được chiếc đồng hồ đó là đồng đồ đôi của anh và người yêu cũ. Đáng buồn thay, sau này chia tay, tôi và anh không hề có một đồ vật nào để hoài niệm về người kia cả. Vậy mà mỗi lần tiếng guitar vang lên thì tôi lại không nhịn được nhớ về anh. Tôi quen biết anh thông qua cô bạn thân của tôi. Tôi không có năng khiếu âm nhạc, nhưng bạn thân của tôi bảo rằng muốn giới thiệu một anh kia hát vừa hay mà còn đàn rất giỏi. Cứ như thế là chúng tôi quen biết nhau.

Tôi nhớ hôm ấy anh ôm cây đàn guitar trong tay, nở nụ cười đầy ấm áp mà nhìn tôi, ngón tay anh gảy gảy phím đàn, nhưng dường như anh đã gảy vào lòng tôi một cảm xúc không tên. Giọng nói anh không trầm ấm nhưng lại mang một cảm giác rất dễ chịu khiến người khác phải nghe theo, tôi lắng nghe anh một cách chăm chú. Chợt tôi giật mình nhớ lại bộ quần áo trên người, phải chi trước lúc đến đây tôi nên ăn mặc nghiêm túc hơn, tôi buồn bã nghĩ. Ra về tôi xin cô bạn thân tôi facebook của anh, làm cô ấy chọc tôi không ngừng:

“Ái chà, mày cũng biết yêu rồi à?”

“Không có, tao chỉ thấy ảnh hát hay nên xin thôi.” Tôi chột dạ trả lời.

“Nhưng mà tao nghe nói anh Khải vừa mới chia tay bạn gái đấy, cẩn thận đấy!”. Ngọc Anh huých vai tôi mà nói.

“Ừ ừ, tao chỉ xin cho biết thôi.” Nói thế nhưng tôi không ngăn lại được mà gửi lời kết bạn cho anh rồi thấp thỏm chờ đợi anh trả lời. Cả đêm hôm đấy tôi trằn trọc suốt, lần đầu tiên trải qua cảm giác thích một người, vừa ngọt ngào mà vừa mất mát. Thì ra thích một người là thế này!

Trưa hôm sau đang làm bài tập, thông báo trên thanh facebook của tôi vang lên, anh chấp nhận lời kết bạn của tôi rồi! Tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Đang chìm đắm trong hạnh phúc thì anh gửi cho tôi một tin nhắn: “Hôm qua có phải anh gặp em ở quán cafe phải không?”. Vậy mà anh nhớ tôi đấy, tôi liền trả lời phải. Sau đó hai chúng tôi bắt đầu luyên thuyên không ngừng, cứ như từ lâu đã quen biết nhau. Tôi biết được anh đang đi làm ở công ty gần quán cafe đó, cuối tuần anh thường sẽ ra cafe nếu không có việc bận. Lúc ở trong quán, anh ngỏ ý nói rằng mấy hôm nay công ty tăng ca nên anh rất bận, nhưng vì muốn gặp em nên anh đành xin sếp cho về, vừa nói vừa nhìn khiến tôi ngượng chín mặt.

Chúng tôi chính thức yêu nhau sau khi tìm hiểu được một tháng, tôi kể với Ngọc Anh làm cô nàng thốt lên rằng: “Sao mà tiến triển nhanh như tên lửa vậy?” Vì cô nàng hiểu rõ tôi là cô gái chậm chạp trong chuyện tình cảm, đến bây giờ sắp ra trường rồi mà mới yêu lần đầu. Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào với Ngọc Anh, cảm giác ở cùng anh làm tôi an tâm vô cùng, cứ như anh chính là mảnh ghép hoàn hảo còn lại của cuộc đời tôi. Hai đứa đi bộ loanh quanh công viên một hồi, bỗng anh khẽ nắm lấy bàn tay tôi làm tôi ngượng cực kì. Anh đan tay anh vào tay tôi, khắng khít không một kẽ hở làm trái tim dâng lên một cảm xúc khó tả, cồn cào loạn nhịp. Những ngày kế tiếp anh thường xuyên chở tôi đi khắp nơi trong thành phố, đi khắp cùng ngõ hẻm, ăn uống rồi xem phim. Nụ hôn đầu của chúng tôi ở trong một rạp chiếu phim, lúc đó anh nghiêng đầu sang tôi, khẽ thì thầm:

“Em lại gần anh nói cái này.” Tôi xích đến gần thì anh chạm nhẹ vào khóe môi tôi, nhanh đến mức tôi tưởng chỉ là ảo giác. Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua, tôi và anh quen nhau đã gần ba tháng. Chiều hôm ấy trời mưa rất to, đang bận ở trường, tôi gọi điện nhờ anh chạy qua đón tôi về như thường ngày. Tôi gọi điện cho anh nhưng anh không nghe máy, tôi gọi thêm hai lần nữa thì điện thoại tắt máy hẳn. Lòng tôi chợt bất an nhưng vẫn đợi thêm hai mươi phút nữa, thấy anh vẫn chưa gọi lại, tôi bèn gọi cho Quý, một đồng nghiệp trong công ty anh.

“Alo, Ân hả?”

“Dạ, anh cho em hỏi anh Khải còn đang ở công ty à anh?”

“Ơ, không em, khoảng một tiếng trước anh thấy Khải nghe điện thoại của ai đó rồi xin chạy ra ngoài, nhờ anh xin sếp cho về sớm.” Quý kể lại chi tiết vì lần đầu thấy Khải hốt hoảng như thế.

Tôi cảm ơn anh Quý rồi cúp máy. Nhìn bầu trời âm u, từng giọt mưa nặng trĩu không ngừng trút xuống những mái nhà rồi rơi xuống mặt đất, lòng tôi vừa lo lắng vừa bất an. Đến khi anh Khải gọi lại, tôi chẳng nhớ tôi về nhà bằng cách nào, chỉ nhớ rằng tâm trạng tôi bần thần như sắp đối diện với một cơn bão lớn.

“Em có sao không? Sao em gọi cho anh nhiều thế? Em về nhà chưa, bé?” Giọng Khải cách màn hình vang vào loa điện thoại hơi hơi cao lên. “...”. Ngay lúc này, vạn câu hỏi mà tôi rất muốn hỏi bỗng chẳng có cách nào nói ra, tầm mắt tôi va vào màn mưa ngoài trời, lần đầu tôi cảm nhận rõ một bức tường ngăn cách giữa hai chúng tôi, hay đó là do ngay từ ban đầu khi thích anh, tôi có thói quen trao đi quá nhiều. Dường như anh cảm nhận được, anh kêu tôi một tiếng “Bé à”, rồi im lặng.

Cả hai chúng tôi đều chọn im lặng.

“Anh đang ở trong bệnh viện với Trang. Trang hôm nay bị đau ruột thừa, phải làm phẫu thuật. Anh biết điều đó là không công bằng với em, hiện tại anh không biết phải nói thế nào, chúng ta bình tĩnh một chút, chiều mai anh sẽ đến gặp em.”

Tôi cúp máy. Tâm trạng hiện tại của tôi rất tệ. Những lúc bên anh tôi luôn cố né tránh hết những gì có liên quan đến người yêu cũ của anh, không phải tôi ghét cô ấy, nhưng tôi cũng sẽ cảm thấy không thoải mái khi cô ấy biết hết mọi thứ về anh, cùng anh trải qua năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, để rồi bây giờ trở thành lý do để chúng tôi xa nhau. Nếu cả hai đã không còn tiếng nói chung nữa, thì dù thế nào cũng không thể hóa giải những khoảng cách tồn tại giữa chúng tôi. Sài Gòn nhộn nhịp kéo hai con người xa lại trở thành hai người thân thuộc nhất, nhưng cũng chính thành phố này vào lúc nhộn nhịp nhất một lần nữa đẩy hai con người đó ra xa khỏi nhau.

Lúc tôi bước ra khỏi quán cà phê, trời rất trong xanh. Giống như cái cách tôi học bỏ được những gánh nặng của bản thân mình. Độc thân không đáng sợ, nếu tôi quay về ngày mà tôi và anh chia tay, tôi sẽ quyết định thế nào? Đáp án vẫn là thế. Chia tay một người mà mình vô cùng yêu thường là rất khó, thế nhưng để chấp nhận trong tim họ ngoài tôi còn có một người phụ nữ khác thì lại còn khó hơn.

Cuộc sống luôn có những chuyện khó phân biệt ai đúng ai sai.

Nhưng cả ba chúng tôi đều sai ngay từ lúc bắt đầu, thôi thì hãy cứ cho qua, để bản thân mình nhẹ lòng hơn. Trái đất rất tròn, sẽ còn gặp lại nhau. Có còn hận anh không? Nói không có chính là dối lòng, nhưng hơn hết tôi không muốn bản thân mình yếu đuối nhu nhược trước anh. Để rồi có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, chuyện này sẽ luôn là một cái gai khiến tôi khó chịu mãi về sau. Nhưng nó là một bài học lớn cho tôi, trải qua ấm ức, đau khổ, cảm giác bị lừa dối,... để rồi tôi sẽ lắng nghe những cảm xúc của bản thân nhiều hơn trong mỗi cuộc tình.

Lúc vừa chia tay anh tôi vẫn như thế, ăn uống rồi đi học, vui chơi như bình thường, chẳng ai biết tôi vừa thất tình cả. Ấy thế mà mỗi đêm khuya về tôi liền trằn trọc khó ngủ, vào lúc này tôi mới có thể bỏ đi lớp áo giáp kiên cường mà hàng ngày tôi khoác lên mình. Thói quen là một thứ rất đáng sợ, nhưng nó cũng rất dễ quên.Thật tốt khi bản thân tôi đã học được cách trở nên mạnh mẽ hơn sau những lần vấp ngã.

Chúng ta sẽ luôn có những lần bị đẩy vào những lựa chọn to lớn trong cuộc đời, quan trọng là chúng ta sẽ chấp nhận buông bỏ hay tiếp tục với nó.

Buông bỏ anh ấy là quyết định đau đớn nhất mà tôi từng phải trải qua, nhưng nó cũng là quyết định đúng đắn nhất.

Tình đầu của tôi trải qua rất nhanh, vội vàng và kết thúc đáng tiếc. Nhưng mà có mấy ai sẽ vì tình đầu thất bại mà không dám yêu tiếp, bước tiếp đâu nhỉ? Sau này có thể tôi sẽ vẫn độc thân như thế, hoặc là tôi sẽ gặp được một người tốt hơn anh. Tôi không biết chúng tôi sẽ yêu nhau lâu dài hay không, nhưng chắc chắn tôi sẽ không bao giờ đánh mất bản thân trước họ.

“Có khi yêu là nồng nhiệt. Có khi yêu là âm thầm. Cách yêu của của em là lùi bước, đừng phía sau chúc anh môt đời bình an.”

Yêu đúng người sẽ không phải đau, yêu đúng cách sẽ không phải hối hận. Trước khi yêu một ai đó có lẽ tôi sẽ tập yêu bản thân mình, lắng nghe bản thân và những cảm xúc của riêng mình, học cách cho đi và nhận lại thì tình yêu sẽ trở nên công bằng. Hôm nay cơn mưa phùn kéo đến thành phố nhộn nhịp, dưới mái hiên của một quán ăn cũ, trái tim tôi bỗng đập loạn nhịp sau những ngày tháng bình yên. Tôi gọi cho Ngọc Anh nói về chuyện này, giọng cô nàng vừa hào hứng lại chợt nhẹ xuống:

“Mày có chắc sẽ yêu thêm một lần nữa?”

“Đúng vậy, tao sẽ yêu lại từ đầu nhưng theo một cách khác.” 

© Ngữ Đại An Yên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio: Hãy cứ tin và cứ yêu đi, đừng sợ!

Ngữ Đại An Yên

Tôi yêu thích việc sáng tác, tự do và một mình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top