Xin lỗi những giấc mơ tôi
2016-09-19 01:10
Tác giả:
Sinh ra và lớn lên tại xứ sở của cà phê, của đất đỏ bazan và của những cơn gió vừa lạnh vừa khô như muốn xé tan từng chiếc lá bàng đã chuyển màu. Thế nhưng, những giấc mơ đẹp đẽ của tôi về tuổi thơ, về quê hương lại không có màu trắng tinh khôi của hoa cà phê, không có con đường tung bụi đỏ mỗi lần xe chạy qua, không có tiếng kêu ve ve inh tai nhức óc trên những tán phượng mỗi độ hè về. Trong giấc mơ đó, có hình ảnh hai cô bé chạy lon ton giữa cánh đồng lúa, một cánh đồng lúa thật đẹp.
Tôi và nó, hai đứa lớn lên cùng những tháng năm trong trẻo tiếng cười. Biết nhau từ thuở học mẫu giáo. Hai nhà chung thôn, cách nhau một con đường quốc lộ. Chúng tôi thân nhau mỗi lần má dẫn tôi sang đường, chỉ tay vào khoảng sân sau nhà bạn: “Vào chơi với cái Lê ngoan nhe con. Nhớ chào bác gái. Má về.” Chúng tôi tranh thủ vẫy tay và la lớn tên nhau mỗi lần bạn đi mua chai mắm, bịch đường... ở cái tạp hóa kế bên nhà tôi. Ừ thì bằng tuổi nhưng Lê cao hơn tôi cả cái đầu, không phải là “chị đại” thì cũng là “tỉ tỉ” của đám nhóc cùng thôn. Lê đã có thể tự mình đi khắp đầu đường cuối xóm mà không cần ai nắm tay dẫn đi. Hơn nữa, nó có thể tự mình qua đường mà không cần ai dòm chừng. Ngày đó, quốc lộ 20 đi ngang qua huyện Di Linh vẫn thường vắng vẻ nhưng lại rình rập đầy nguy hiểm, ít nhất là đối với một cô nhóc như tôi.
Lớn hơn một chút, khi tôi và nó đều đã vào cái tuổi tranh thủ làm con nít trước khi... dậy thì, hầu như rảnh ra là tôi lại chạy sang nhà Lê. Thường thì hai đứa sẽ tranh thủ làm nốt mấy bài tập còn đang dang dở của nó, rửa mấy cái chén mà bác gái giao cho nó từ trưa. Xong xuôi, tôi và nó sẽ lẻn ra sau nhà, chạy ào xuống đồi, băng qua vườn cà phê rậm rạp thông qua một lối mòn nhỏ. Con đường càng lúc càng dốc đến nổi tôi phải cố gắng lắm mới làm cho đôi chân chạy chậm lại, vì tôi biết phía trước là thứ mà ba má tôi luôn dặn phải tránh xa: hồ đào. Tôi chẳng biết nó có được gọi là hồ hay không nhưng rộng gấp đôi nhà tôi và độ sâu thì... không hình dung được vì màu nước đục ngòm, tưởng chừng màu cốc cà phê sữa mà ba tôi hay uống. Tôi chỉ biết rằng các hồ này được đào bằng máy và chứa nước tưới cà phê. Dù sao cũng chẳng ai muốn rơi xuống đó, không chết vì đuối cũng chết vì... bẩn. Hai đứa men theo bờ hồ, ngang qua đám sim dại đang chực chờ bung trái, và cuối cùng là xuống đến ruộng lúa: thiên đường đích thực.
Ruộng lúa khá nhỏ và hẹp, nằm giữa hai dãy đồi nên nhìn xa trông hệt như một con sông màu sắc và phẳng lặng. Từng thửa ruộng san sát nhau. Có một vài con mương đầy rong chạy dài, nhẹ nhàng len giữa. Các con mương này là nơi hai đứa tôi thường chúi đầu xuống để vớt nòng nọc. Cả tôi và Lê đều không biết làm sao bọn cá trê con con này lại có thể hóa ếch. Chúng tôi chỉ cần được ngắm chúng, vớt một nhóc vào lòng bàn tay, rồi lại thả xuống, xem cách nó vội vội vàng vàng đuổi theo bầy.
Có một dạo, tôi và Lê rất thích trò nhảy rơm. Tìm một đống rơm thật to và cao, hai đứa thay phiên nhau leo lên và nhảy xuống, cho đến khi chân tay đỏ lên vì ngứa do rơm cứa vào da. Thường thì trò chơi kết thúc khi một trong hai đứa thấy một người đàn ông từ xa chạy lại, miệng không ngừng la hét điều gì đó. Chúng tôi mới vội vàng xách dép lên và chạy biến. Nếu không, có lẽ hình phạt sẽ là dọn dẹp đống rơm đã tung tóe khắp nơi.
Hồi nhỏ, tôi đã được học cách nặn đất sét. Từ hộp đất có sáu màu cơ bản mà má tôi mua dăm ngàn từ chợ, tôi phải nặng ra hình con trâu đen nhẻm, con heo trắng hồng, con gà với đủ màu sắc hay thậm chí là cô bé mặc váy màu vàng và có đôi môi màu đỏ. Đó là môn học tôi rất thích, ít ra tôi có thể thôi không cần nhìn vào mấy trang sách chỉ có vài dòng chữ mà đôi khi tôi cũng không thể đọc hết. Hơn nữa, đất sét có mùi thật thơm. Cũng chính vì lý do đó mà mỗi lần xuống ruộng, tôi hay kéo Lê lang thang dọc các bờ đất để bốc trộm đất ruộng. Đối với tôi, thứ đất đen xám và có mùi tanh tanh khi đó chính là đất sét mà tôi có thể sử dụng để tạo ra kiệt tác. Và kết quả lúc nào cũng vậy, “kiệt tác” nứt ra và vỡ vụn sau vài hôm còn tôi thì bị má la vì tội bôi bẩn hết cả hiên.
Đã hơn hai mươi năm từ ngày tôi và bạn nhìn thấy nhau trong lớp mẫu giáo. Bạn giờ vẫn gắn bó với quê nhà, với khoảnh nắng ươm vàng trước sân. Bạn không còn cao hơn tôi một cái đầu nữa và đã trở thành cô giáo nhỏ nhắn, xinh xắn. Tôi tha hương và tìm đến cuộc sống bon chen nơi thành phố. Tôi không yêu màu đỏ của bụi đường, tôi không thích cái lạnh se sắt những tháng cuối năm. Tôi ghét bản thân mình cứ nhớ mãi bụi sim bung trái, ghét bản thân thương nhớ giọng nói nhẹ của ba, câu la mắng của má, ghét mình nhớ cái tuổi thơ hồn nhiên với từng kỉ niệm lắp đầy, nhớ cô bạn giờ đã thướt tha tà áo dài xanh đỏ. Tôi ghét những giấc mơ có rơm, có rạ, có mùi tanh của đất ruộng, có thế giới riêng của tuổi thơ bạn và tôi. Ghét bản thân mình đã quá tham cầu, mãi theo đuổi những giấc mơ không hình hài.
Và, xin lỗi, những giấc mơ tôi...
© Tường Vi Lê – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu