Hoàng đế Càn Long – từ một vị vua đa tình bậc nhất tới nỗi lòng của một người chồng, người cha
2018-09-01 01:35
Tác giả:
Vị vua đa tình bậc nhất từ lịch sử tới màn ảnh
Trong lịch sử, Càn Long là một vị vua đa tình. Trong suốt thời gian trị vì, ông lập tới 3 hoàng hậu, hơn 40 bà phi cùng hàng trăm quý nhân, thường tại, đáp ứng. Sự đào hoa, phong lưu, đa tình của ông đã được tái hiện trong nhiều bộ phim, gần đây nhất là Diên Hi Công Lược và Hậu Cung Như Ý Truyện dự kiến sắp khởi chiếu.

Trong Diên Hi Công Lược, khán giả được dịp hoa mắt khi chiêm ngưỡng dàn hậu cung không kém gì trăm hoa đua sắc của vua Càn Long (Nhiếp Viễn). Ngoài một vài cái tên chủ chốt như Phú Sát Hoàng hậu (Tần Lam), Nhàn phi - Kế Hoàng hậu (Xa Thi Mạn), Lệnh phi Ngụy Anh Lạc (Ngô Cẩn Ngôn), Cao quý phi (Đàm Trác) thì đa số dàn phi tần của ông đông đến mức khó có thể nhớ mặt, gọi tên hết từng người.
Vậy câu hỏi đặt ra là vua sủng ái ai nhất trong dàn hậu cung của mình? Có vẻ như ông không sủng ái riêng bất cứ ai. Hoa thơm thì phải ngửi mỗi bông một ít mới tận hưởng hết mọi sắc hương. Vừa lên giường với Thuần phi hôm trước, hôm sau đã sốt sắng lo cho Ngụy Anh Lạc. Khi Hoàng hậu vẫn đang nằm hôn mê thì ông vẫn sắc phong Ngụy Anh Lạc làm Quan nữ tử (cung nữ được vua sủng hạnh) và đòi “thị tẩm” nàng. Với Cao quý phi ông rất mực chiều chuộng mà với Nhàn phi ông cũng rất khoan hòa. Nhà vua thật có số “hưởng”, nào là Gia tần yêu kiều, Thư tần nhiệt tình, Thuần phi dịu dàng, Lệnh phi sắc sảo. Thế nên Ngụy Anh Lạc có lộng ngôn mắng vua giống như kỹ nữ ở Tử Cấm Thành cũng chẳng oan chút nào.

Trong một bộ phim cung đấu với đủ những mưu sâu kế hiểm thì vai trò của vua ở đây là gì? Cao quý phi lấn lướt Hoàng hậu, ông biết. Ngụy Anh Lạc – ái nữ của ông bị bắt nạt, ông cũng hay. Nhưng cuối cùng ông cũng chỉ trầm ngâm thở dài mà chẳng trực tiếp can thiệp. Ông sủng hạnh ai thì hết lòng vì người đó, có của ngon vật lạ đều mang đến cho, rồi đến khi phi tần nào đó bị thất sủng, bị cả hậu cung chà đạp thế nào ông cũng mặc kệ. Hoàng hậu mà ông hết lòng yêu thương ông cũng không bảo vệ được, con ruột của ông năm lần bảy lượt bị mưu hại, ông cũng chẳng biết gì. Nhiều khán giả bất mãn coi vua không khác gì “bù nhìn” chốn hậu cung.
Nỗi lòng của một bậc đế vương
Ngay từ đầu quan điểm của ông đã rất rõ ràng, hậu cung không can chính và quan lại cũng không được can thiệp hay bình luận chuyện hậu cung. Phú Sát Hoàng hậu và Lệnh phi (Ngụy Anh Lạc) đều trách ông máu lạnh, vô tình. Những tập đầu Hoàng hậu xuất hiện với vẻ mặt lúc nào cũng nặng trĩu một nỗi sầu, không màng đến chuyện hậu cung – nơi mà người làm chủ. Nỗi đau mất con đã khiến Hoàng hậu rơi vào trạng thái trầm uất suốt một thời gian dài. Bà oán trách vua vô tình, con mất vẫn thượng triều như bình thường.

Càng về sau, những uẩn khúc mới dần được giãi bày. Ông kể rằng Hoàng hậu, Cao quý phi đều được gả cho ông khi mới 15, 16 tuổi. Ông biết họ luôn khao khát tình yêu và sự quan tâm nhưng ông lại không thể cho họ điều đó, thứ duy nhất ông có thể cho họ chỉ có thể là tước hiệu cao quý.

Đối với bậc đế vương đứng đầu một nước, gánh nặng giang sơn đặt lên vai quan trọng hơn bất cứ thứ tình cảm nào. Vua chỉ có thể rơi nước mắt vì ba lý do, một là cha mẹ qua đời, hai là gặp nạn vong thân, ba là giang sơn sụp đổ, còn lại dù con chết hay cả hậu cung chết hết cũng không được phép rơi một giọt nước mắt nào. Ông chấp nhận mình bị coi là một kẻ máu lạnh, vô tình. Để rồi có những nỗi niềm chẳng biết giãi bày cùng ai, chỉ biết mượn những ly rượu chát lòng để tâm sự với những người hầu cận. Xưa kia nhà vua thường tự xưng là “quả nhân” (kẻ cô đơn), có lẽ cũng vì thế.
Nỗi lòng người cha ai có thấu?
Vĩnh Liễn (con chung của ông với Phú Sát Hoàng hậu) là đứa con ông kỳ vọng nhất, thậm chí ông còn bí mật sắc phong làm Thái tử nhưng chẳng may con yểu mệnh qua đời. Những tưởng vua chẳng đau buồn gì nhiều mà thực ra năm nào đến ngày giỗ của con, vua cũng mượn rượu giải sầu. Vua thương nhớ con đến nỗi khi Hoàng hậu mang thai lần ba, ông còn cho rằng đó là Vĩnh Liễn đầu thai. Ông tự nhận mình vô tình nhưng lại luôn quan tâm đến Hoàng hậu, một sự quan tâm rất dịu dàng, tinh tế. Khi Thuần phi hạ sinh tiểu a ca, biết Hoàng hậu sẽ chạnh lòng buồn nên ông đến tận Trường Xuân Cung an ủi. Hoàng hậu hôn mê nằm một chỗ, ông thường xuyên qua lại hỏi han.

Đối với Vĩnh Thành (con chung với Gia tần), ông làm như không quan tâm nhưng thật ra lại rất để tâm đến. Gia tần phạm lỗi bị tước quyền nuôi con, ông không giao Vĩnh Thành cho Cao quý phi vì sự bà sẽ dùng con làm công cụ tranh quyền đoạt vị, ông cũng không giao cho Hoàng hậu chăm sóc vì sợ khi Hoàng hậu có con ruột sẽ khó xử, cuối cùng ông chọn Nhàn phi, một người ông cho là có thể tin tưởng được.
Lần thứ hai ông mất Vĩnh Tông (con chung với Phú Sát Hoàng hậu, bị chết cháy), ông đã quyết định tự mình lo liệu tang lễ dù điều này trái với quy định của tổ tông. Nhưng rồi ông phải gác lại một bên vì phải ưu tiên việc nước. Đế vương cũng là một người chồng, người cha, có một trái tim nóng, một cái đầu lạnh, nỗi đau phải nén chặt trong lòng, đặt người thân ở vị trí thứ yếu để ưu tiên cho giang sơn, bách tính.

Một vị vua tốt chưa chắc đã là một người chồng, người cha tốt. Vì thế làm vợ vua là phải học cách chấp nhận, thích nghi, thậm chí phải tự vật lộn để tồn tại và bảo vệ con cái của mình nơi cung cấm nhiều thị phi. Một người như Càn Long liệu đáng cảm thông hay là đáng trách?
© Hằng Nga – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.







