Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vua làm biếng

2022-04-08 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Thế phân công nó lau phòng còn Thế nấu cơm, nó ok ngay lập tức, nhưng một lát sau Thế nấu xong thì thấy phòng vẫn vậy, vẫn bẩn quá với những vết xe dắt ra vào, còn nó đang nhắm mắt trên giường.

***

“Thi ơi Thi ơi Thi, Thi biết biết không Thi

Khi con tim yêu đương là sống với đau thương

Khi con tim yêu đương là chết với u sầu

Thì Thi đã biết cớ sao Thi buồn”

 

- Mới sáng sớm mà sao cậu rống cái họng to vậy hả, không cho ai ngủ là sao?

- Cậu nhìn đồng hồ xem, bây giờ là mấy giờ mà còn ngủ, đúng là vua làm biếng. Mà tôi bắt chước cậu đó, cậu thích hát mà.

- Vậy cậu nhìn lịch xem, hôm nay là thứ mấy, chủ nhật thì cho người ta ngủ thêm chứ, cậu cứ thoải mái gọi tôi như vậy nếu cậu thích, nhưng hãy để tôi ngủ.

- Cậu có thể ăn nói lịch sự hơn không, cậu nói tôi rống cái họng, tôi cho cậu một đấm bây giờ.

- Hai cậu ồn quá, tôi thấy một ngày mà hai cậu không cãi nhau là hình như hôm đó ăn cơm không ngon.

Đó là căn phòng trọ của ba anh chàng độc thân mà cũng thân rất độc đáo, mọi người hay gọi họ là ba chàng lính ngự lâm. Họ hay xưng hô kiểu như thế, cứ cậu cậu tôi tôi nghe thật đáng yêu dù hai trong số họ cứ hay cãi nhau và người còn lại mặc nhiên trở thành người phân xử.

Người bị gọi là vua làm biếng là Nghiệp, còn hai cậu kia là Chung và Thế.

Tôi là bạn của ba người họ, ở ngay phòng kế bên, hay qua phòng họ chơi nên tất cả những gì tôi nhìn thấy và nghe thấy được lại khiến tôi có suy nghĩ ngược lại. Tôi thấy đúng là tội cho Nghiệp, cậu ấy có làm biếng đâu, không siêng năng giỏi giang lắm nhưng cậu ấy không làm biếng như danh xưng mà hai cậu kia đặt cho.

Tôi có thể liệt kê ra đây hàng loạt bằng chứng để chứng minh điều đó, à quên tôi nói thêm, dù bị gọi như vậy nhưng Nghiệp chẳng có vẻ gì là tức giận, ngược lại nó còn tỏ ra thích thú vui vẻ vả thậm chí là khoái cách gọi đó.

Bằng chứng một:

Một buổi chiều Nghiệp đi làm về, cậu ngạc nhiên vì thấy cửa phòng khóa, vậy là hai cậu kia chưa về, bình thường giờ này là Chung đã về rồi, không hiểu hôm nay nó bận gì không biết.

Nghiệp vào phòng thấy tờ giấy trên bàn, nó biết ngay là của Chung, cái thằng không bao giờ chịu nhắn tin hay gọi điện, cứ thích viết giấy để lại.

“Gởi vua làm biếng

Tôi đã tổng vệ sinh phòng rồi, đã nấu cơm xong xuôi, cậu chỉ việc ăn và nghỉ ngơi thôi, mà tôi đã giặt hết giường ngủ rồi, tất cả đã thơm tho sạch sẽ, cậu nhớ tắm rữa rồi mới được nằm lên giường đó, tôi mà nghe mùi là tôi đấm cậu.

Tôi có việc nên đến tối mới về, cậu và Thế ăn đi đừng phần tôi, tôi ăn ở ngoài.

Bai”

Nghiệp đọc xong là cười to, hôn cái chụt vào tờ giấy rồi huýt sáo, nó nằm lăn ra giường theo thói quen nhưng rồi lật đật ngồi dậy, chết rồi phải tắm đã, mà cái giường thơm quá. Nó mang áo quần vào phòng tắm mà miệng ư ử hát:

 

“Ai cũng chọn việc nặng nề

Vui vẻ để dành phần tôi

Ai cũng một thời trẻ trâu

Cũng từng nghĩ về đời mình”

 

Vậy là nó đã tắm xong đúng như Chung đã dặn, vậy nó làm biếng chổ nào mà hai cậu kia cứ bảo nó đi làm về là nhào lên giường nằm, phải nói mãi mới chịu đi tắm, có hôm còn để nguyên xi vậy đi ngủ, nói cả ngày mệt quá, mai tắm cũng được.

Bằng chứng hai:

Thế phân công nó lau phòng còn Thế nấu cơm, nó ok ngay lập tức, nhưng một lát sau Thế nấu xong thì thấy phòng vẫn vậy, vẫn bẩn quá với những vết xe dắt ra vào, còn nó đang nhắm mắt trên giường.

- Sao cậu không lau phòng, từ nãy giờ cậu làm gì?

- Tôi thấy đau đầu quá, để tôi nằm nghỉ chút rồi lau.

- Sắp đến giờ ăn tối rồi, phòng bẩn như vậy làm sao ngồi ăn, cậu định lúc nào sẽ lau?

- Mười phút thôi mà, cậu nói nhiều quá.

Lúc đó Chung vừa về, Chung liếc nó rồi thay áo quần im lặng đi lau phòng, xong kêu nó dậy ăn cơm, nó nói ăn xong sẽ đi mua thuốc uống.

Rõ ràng nó bị đau đầu thật, mà hai cậu kia cứ bảo nó làm biếng, thế mới lạ.

Bằng chứng ba:

Hôm đó nó được nghỉ một ngày nên Chung bảo nó đi chợ nấu cơm và dọn phòng tắm. Vậy mà đến chiều về thấy phòng ốc lạnh tanh, cơm nước chưa nấu, còn nó đang trùm mền trên giường.

- Cậu bị sao vậy, sao cậu không nấu cơm?

- Tôi bị đau bụng quá, chắc do ăn tô bún lúc trưa.

- Sao cậu không ăn cơm mà ăn bún, cậu không đi chợ hả?

- Sếp tôi gọi đột xuất lúc sáng bắt tôi phải gởi gấp kế hoạch của tháng sau nên tôi cắm cúi làm quên đi chợ luôn, vì xong việc đã hơn mười hai giờ trưa nên tôi ăn đại tô bún của hàng bà Béo.

- Vậy tối nay cả phòng nhịn ăn.

- Không đâu, tôi chạy mua cơm hộp về ngay bây giờ, cậu tắm đi cho khỏe, tắm xong là có ngay hộp cơm nóng hổi ăn liền, bảo đảm đầy đủ chất. Tôi hết đau bụng rồi.

Thấy chưa, nó vẫn cho mọi người no bụng, có để ai đói đâu mà, cứ bảo nó là vua làm biếng, chỉ là nó bận công việc đột xuất và bị đau bụng cũng đột xuất, còn phòng tắm thì mai dọn cũng được, mà ngày mai là đến phiên của Chung.

Bằng chứng ba:

Thế nhận được quà của ba mẹ gởi vào, là một quả mít to và mấy ràng bánh tráng nên bảo nó bổ quả mít ra chia cho hai phòng bên cạnh ăn cùng, vì lúc đó Chung chưa về còn Thế đang bận với mấy đề thi cuối kỳ cho học sinh cho xong.

Nó gật đầu cái rụp rất vui vẻ, gì chứ được ăn là số một rồi, nhưng khi Thế gấp máy tính lại quay đằng sau thì hỡi ôi, quả mít vẫn nằm chỗ cũ chẳng ai thèm đoái hoài đến, còn nó đang nấu cháo với cái điện thoại.

- Xin lỗi cậu, thằng bạn cùng phòng gọi có việc gấp, mà nó cứ nói mãi tôi không dứt ra được, nếu ngắt nữa chừng thì bất lịch sự quá.

- Vậy cậu mang dao ra bổ mít ngay đi.

- Tôi phải đi công việc ngay giờ đây, nó gọi điện nhờ mà từ chối thì kỳ quá, lát tôi về tôi làm ngay.

Chuyện rõ mười mươi như ban ngày, nó phải giúp bạn nó hoàn thành công việc chứ có làm biếng đâu.

Hai cậu bạn kia kỳ quá.

Bằng chứng bốn:

Tết năm đó phòng nó về quê cùng ngày, Chung bảo phải dọn phòng và trang trí cho đẹp cho tươm tất trước khi về để sau khi lên lại nhìn căn phòng cho có không khí tết, không lạnh lẽo ảm đạm vì không có hơi người.

Chung phân công nó mua mấy dây rèm hoa đủ màu sắc người ta bán ngoài tiệm sách vì chỗ nó làm gần đó, còn Chung và Thế sẽ vệ sinh phòng. Chiều nó về hỏi dây rèm đâu nó bảo nó mua rồi nhưng để quên ở phòng làm việc.

Vậy là khỏi trang trí luôn, vì ngày mai là ai về nhà nấy để đón tết, nhìn mấy phòng bên cạnh rôm rả trang hoàng sắc đèn lung linh mà Chung tức nghẹn, đúng là quá xứng danh vua làm biếng.

Tôi thấy vậy liền chạy qua chọc vui, tôi thân với ba chàng mà.

- Thấy phòng người ta đẹp chưa, có tức có ganh không, nếu không là tôi tức lại à nha.

Vậy là mọi người cùng cười ầm lên, Chung cũng phì cười theo.

Đúng là quá tội cho Nghiệp, vì để quên đồ ở phòng mà cái tên vua làm biếng được nhắc lại ngay tắp lự.

Sau đó tất cả các phòng cùng chào nhau và chúc ăn tết vui vẻ, Nghiệp biết lỗi nên nó nói to nhất:

- Tôi chúc mọi người trước tết luôn, rồi sau tết sẽ chúc nữa. Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý!

Không ngờ Chung đánh bụp vào vai nó làm nó cụt hứng.

- Không có vạn sự như ý đâu cậu, chỉ có mọi sự như ý thôi.

Bằng chứng năm:

Hôm đó Chung bị sốt cảm ở chỗ làm nên sếp của nó cho về sớm hơn mọi ngày.

- Em về nhà nghỉ ngơi đi, có cần anh cho người đi cùng không?

- Dạ không, cảm ơn anh, em tự về được.

Chung kể cho tôi nghe khi vừa về đến phòng mà gặp tôi cũng vừa về. Phòng chỉ có Nghiệp đang ngồi hát, tôi nói nó nấu cháo cho Chung ăn, còn tôi đi mua thuốc. Khi tôi mua về rồi thì thấy Nghiệp đang tắm, Chung bảo nó kêu nóng quá, còn không cần phải nấu cháo mất thời gian, có cháo gói mà.

Ờ ha, cháo gói thì quá tiện quá sướng rồi, sao tôi lại không nhớ chứ, xém nữa thì đổ thừa tại nó làm biếng.

Bằng chứng sáu:

Nghiệp có thói quen là dồn áo quần bẩn đến cuối tuần mới giặt, mà hai cậu kia thì cứ phàn nàn chuyện đó, Chung nói cứ nhìn nguyên dãy móc áo của nó là cảm giác căn phòng bị bốc mùi, còn Nghiệp nói để cuối tuần giặt một lần cho tiết kiệm nước và xà phòng.

Vậy đó, người có tinh thần tiết kiệm giữa thời buổi khó khăn này lại bị gọi là vua làm biếng, thiệt tội cho Nghiệp hết chỗ nói.

Có thể dừng chuyện bằng chứng ở đây được rồi, không thì Nghiệp sẽ bảo biết rồi khổ lắm nói mãi, mà hai cậu kia có nói mãi cũng vậy à, danh xưng đó đã đi theo Nghiệp lâu rồi, mà mọi người xung quanh cứ nói vui là may mà có ông vua làm biếng ở đây nên không khí cứ xôm tụ hẳn lên, lúc nào cũng nghe tiếng hát tiếng cãi nhau chứ nếu không thì cả dãy phòng sẽ buồn như lá mùa thu, vì sáng ra mạnh ai nấy đi, tối về mạnh ai nấy ngủ, phòng nào cũng im ỉm ít có tiếng cười đùa.

Có điều lạ là tất cả mọi người đều biết danh xưng đó của Nghiệp, cũng thỉnh thoảng gọi đùa chọc nó, nó lại cứ toác miệng ra cười tươi hơn hớn, còn vênh mặt lên với Chung và Thế.

- Hai cậu cứ gọi nữa đi, càng gọi thì tôi càng được thương nhiều, he he

- Ai thèm thương cậu - Chung trề môi.

- Mọi người xung quanh đây nè, tất cả đều thích đều thương tôi và ủng hộ tôi, không tin thì hai cậu hỏi họ xem.

- Thấy chưa, vua làm biếng cũng có ích chứ bộ, cũng mang niềm vui niềm phấn khởi đến với mọi người đó đa.

Đúng là vua thiêng thật, vừa nhắc vua xong là nghe vua cất tiếng hát:

 

“Em ơi nếu mộng không thành thì sao

Mua chai thuốc chuột uống vô rồi đời

Rồi rất nhanh vua chuyển tông qua một bài khác

Càng nhìn em yêu em hơn và yêu em mãi

Dù phút êm đềm xa xưa

Nay đã đi vào quên lãng

Trời vào thu…”

 

Nó bị hắt xì hơi nên dừng đột ngột làm tôi mắc cười không chịu được.

Tôi dừng nha mọi người.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Top 5 Blog Radio được nghe nhiều nhất | Điều hối tiếc nhất cuộc đời | Duyên phận

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tháng năm hướng về một người

Tháng năm hướng về một người

Tôi biết! Tôi không xinh, không vui tính, không giỏi giang. Tôi là người bình thường nhưng tôi cũng xứng đáng yêu một ai đó mà.

Độc thân có bao lâu, sao không tận hưởng nó?

Độc thân có bao lâu, sao không tận hưởng nó?

Tính ra thì thời gian bạn thực sự dành cho bản thân ít ỏi đến đáng thương, đến nỗi đếm được trên đầu ngón tay. Vậy tại sao lại phải vội vàng đi tìm một người để yêu mà quên mất một người đang cần được bạn yêu thương ở ngay trước mắt - Đó là chính bản thân bạn cơ chứ!

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 3)

Anh không đáp ngay mà nhìn cô, vừa khít ánh nắng bên ngoài lọt qua khe cửa làm cho những hạt bụi trong không khí như phát sáng lấp lánh, chiếu lên khuôn mặt cùng mái tóc Thùy Anh. Cảnh tượng vừa êm dịu vừa ấm áp.

20 điều

20 điều "thô nhưng thật" cần hiểu sớm để đường đời bớt chông gai, thành bại và phúc họa cũng từ đây mà ra

Trưởng thành thật sự là khi hiểu được 20 điều dưới đây. Bạn thấm nhuần được bao nhiêu?

Em đau rồi đấy, anh vừa lòng chưa...

Em đau rồi đấy, anh vừa lòng chưa...

Hỏi cả bản thân em, sau này không có anh thì em phải chống đỡ thế nào đây. Em đã quen ngày nào cũng nhắn tin với anh, có chuyện gì cũng kể với anh, nhìn thấy gì cũng nghĩ tới anh, thấy quán ăn nào cũng ghi lại để sau này đi với anh… Nhưng làm gì có sau này nữa.

Nếu ngày đó em ơi ta có thật

Nếu ngày đó em ơi ta có thật

Nếu ngày đó ta bên nhau xa lạ Không đi chung chuyến ga nhỏ cuối ngày Không nhìn em đôi mắt biết lung lay Đâu cay đắng mảnh hồn anh tuyệt vọng

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 2)

Ánh dương rực rỡ nơi có em (Phần 2)

Anh đang chăm chú nghe thì bất chợt lại nhìn trúng đôi mắt cô, lại vô tình bị nó thu hút. Không biết cô có phát hiện ra bản thân mình có đôi mắt rất đẹp hay không, long lanh như chứa đựng ánh sáng của thế giới xung quanh.

"Sống hết mình cho ngày hôm nay"

Cuốn sách kể về một người làm công việc chăm sóc bệnh nhân giai đoạn cuối. Người đó đã chứng kiến cái được gọi là “câu chuyện cuối đời” của biết bao người.

Người thông minh thường thích

Người thông minh thường thích "một mình một cõi", không thấy cô đơn mà ngược lại còn hạnh phúc nhờ 3 điều này

Thay vì lãng phí thời gian và sức lực vào những mối quan hệ vô nghĩa, chi bằng học cách tận dụng những lúc ở một mình làm phong phú cuộc sống.

Tôi hoàn hảo, nhưng tôi tự ti

Tôi hoàn hảo, nhưng tôi tự ti

Làm sao để tôi thừa nhận rằng tôi không còn ưu tú như ngày xưa nữa? Cảm giác bất lực tràn ngập vào khoan ngực tôi, bóng tối vây lấy tôi hằng đêm đến mức việc hít thở thôi cũng khó khăn đến lạ.

back to top