Vốn dĩ trong mắt cậu chỉ có riêng tôi
2023-02-08 01:25
Tác giả:
Nhược Hy
blogradio.vn - Cậu biết không, hôm nay tôi gặp một người giống hệt cậu. Cậu ấy là đồng nghiệp của tôi, tôi thích đôi mắt, bờ môi ấy, còn rất thích tính cách ấy. Nhưng tôi vẫn sẽ chờ cậu, vì ánh mắt đó rất khác, vốn dĩ trong mắt cậu chỉ có riêng tôi.
***
Đông sang mang theo những cơn mưa, mang theo cả ánh mắt đượm buồn khiến tôi day dứt cả một đời thương nhớ. Khi cơn mưa bắt đầu một lần nữa, tôi lại muốn hỏi cậu “Vì sao mà cố chấp không buông?”
Có lẽ tình đầu đều là tình dang dở, là nỗi buồn của mỗi kẻ đơn phương. Tôi không phải kẻ dễ để bắt đầu một tình yêu, cũng không phải người sẽ rung động với mưa dầm thấm lâu. Huống hồ, thời ấy chúng ta còn quá trẻ để biết yêu là gì. Vậy cậu đoán xem tôi có yêu cậu không? Người dành một nửa cuộc đời để yêu tôi.
Cậu biết không, hôm nay trời mưa phùn như lần đầu hai ta gặp gỡ. Tôi cầm một chiếc dù to, đủ cho hai người che, nhưng lần này cậu không chạy lên đi nhờ nữa. Cũng chẳng có ai mặt dày nhờ vả người không quen như cậu. Rồi không biết tia sét nào đánh trúng vào tim cậu và cậu yêu tôi. Tôi còn nhớ y nguyên những lời tỏ tình sến sẩm của cậu trong tờ giấy kẻ ngang, thật ngốc nghếch, chữ cũng không đẹp.
Tôi lúc đó đã thẳng tay vứt lá thư ấy đi mà không thèm suy nghĩ nên ông trời đã tặng tôi một cuộn phim hồi ức. Chúng không ngừng khiến tôi hoài niệm, khiến tôi chật vật vì ánh mắt, nụ cười, vì những hành động cậu đã làm. Khoảnh khắc nào sẽ khiến một cô gái rung động nhỉ? Là milo mỗi sáng cậu nhường tôi hay những lần thay tôi chịu phạt, là socola lén lút trong ngăn bàn hay chiếc khăn ấm từng cho tôi mượn. Nếu bây giờ kể lể có lẽ phải dài như “Naruto” mà chúng ta yêu thích.
Chúng ta ngồi cạnh nhau, tôi ghét cách cậu cứ bày tỏ thứ tình cảm mà tôi từ chối năm lần bảy lượt. Nhưng lại có quá nhiều điểm chung từ phim ảnh đến âm nhạc khiến tôi lại ậm ừ cho qua. Bây giờ nghĩ lại, nếu tôi dứt điểm từ ban đầu, để chúng ta ngay cả làm bạn cũng không thể thì biết đâu cậu đã có đủ thời gian để tìm một cô gái tốt hơn tôi.
- A... muốn đi biển quá. Nóng chết đi mất.
Tôi thở dài, đặt mặt lên mặt bàn mặc kệ đôi tay buông thõng.
- Hè này nhà cậu tính đi biển không?
Hưng nhìn tôi, đặt ba lô xuống ghế rồi hỏi
- Chắc không. Lúc nào họ chẳng bận rộn. Chắc gì đã nhớ đến tôi.
- Vậy cuối tuần sau thì sao? Muốn đi thác voi không?
Nói rồi Hưng xoa xoa tay vào nhau rồi nở một nụ cười gian tà. Ánh mắt tôi tối sầm lại. Bàn tay cuộn thành nắm đấm giơ lên trước mặt cậu cảnh cáo như thường lệ. Rồi lại buông thõng hai tay và quay mặt về phía tường
- Không nghiêm túc được à.
- Không. Nghiêm túc mà. Có cái Thảo, Minh và Mai nữa.
- Vậy thì tốt rồi.
Tôi bật dậy hướng đôi mắt long lanh về phía Hưng mà cười toe toét. Hưng nhìn tôi cười khổ rồi trẩu môi đáp lại sự hưng phấn của tôi
- Đi riêng hai đứa cũng được chứ sao. Cậu cứ làm như tôi sẽ làm tổn thương cậu không bằng.
- Tôi nói gì đâu. Tự cậu nói đó chứ.
Dứt lời tôi hí hửng đứng dậy, chạy đến bên hội bạn thân của chúng tôi.
Hình ảnh vui vẻ ấy khiến tôi lại vùi mình vào trong ly rượu một lần nữa. Ly rượu trước mặt khiến cuốn phim trời ban một lần nữa lặp đi lặp lại trong đầu. Để nhắc nhở tôi khắc ghi vào xương tủy hình bóng của cậu. Khoảnh khắc chuột rút ập đến, tôi vùng vẫy trong bất lực, bản thân đã không trông chờ vào bất kỳ ai. Nhưng cậu vì cứu tôi mà không màng nguy hiểm bản thân.
Thứ âm thanh mờ nhạt, hơi ấm yếu ớt từ ai đó không ngừng đốc thúc tôi tỉnh dậy. Nôn hết nước ra ngoài, ánh mắt đón nhận thứ ánh sáng chói mắt, người đầu tiên nhìn thấy là cậu. Tôi sợ hãi, cả cơ thể run rẩy mà ngã trong vòng tay cậu. Cậu an ủi tôi, dùng bàn tay đang run rẩy vì lạnh mà chạm lên gương mặt tôi. Tôi trân trọng biết bao khoảnh khắc này, tôi biết trong mắt cậu chỉ có tôi. Sau đó, cả hai cùng rơi vào hôn mê nhưng không phải tôi, tôi không cách nào đưa cậu trở về như cách cậu cứu vớt cuộc đời tôi. Tôi chỉ là người khóc trước cơ thể lạnh ngắt của cậu trong ba ngày tiễn biệt, tôi chỉ là người tồn tại nhờ cậu.
Cậu biết không, hôm nay tôi gặp một người giống hệt cậu. Cậu ấy là đồng nghiệp của tôi, tôi thích đôi mắt, bờ môi ấy, còn rất thích tính cách ấy. Nhưng tôi vẫn sẽ chờ cậu, vì ánh mắt đó rất khác, vốn dĩ trong mắt cậu chỉ có riêng tôi.
© Nhược Hy - blogradio.vn
Xem thêm: Nỗi buồn mang tên hạnh phúc l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bây giờ là mùa đông
Cô cứ vậy mà sống cứ vậy mà xoay vòng với chừng đó công việc vừa quen thuộc, vừa dễ và vừa khó ở nơi xa xôi này. Một thành phố thật xa với nơi cũ của cô, nhưng là một thành phố cho cô thật nhiều trìu mến và như là một chỗ dựa tin cậy nhất của cô trên những bước đường đời.

Nếu lỡ
Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Sống trọn
Ai cũng muốn cuộc sống mình được đầy đủ, còn trái tim tôi mách bảo tôi như thế, từ rất lâu rồi, là tôi luôn muốn có luôn muốn sống như thế, sống trọn cho cuộc đời, sống trọn là chính tôi.

Đông về lại thấy cô đơn
Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi
Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu
Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh
Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.