Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thầm lặng bên anh

2023-01-09 01:20

Tác giả: tnhu


blogradio.vn - Luật của chiếc túi là Hoàng Thiên chỉ được lấy một con hạc hoặc ngôi sao ra đọc mỗi khi buồn, có lẽ chúng sẽ giúp cậu ấy xua tan đi phần nào nỗi buồn đấy! Và chúng cũng chỉ có tác dụng khi cậu ấy buồn mà thôi.

***

“Hoàng Thiên, cậu xuống nhà một chút được không?”

Sau cơn mưa tầm tã đêm qua, mùi ẩm ướt của đất vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cảm giác mát mẻ mà gió mang lại khiến lòng tôi đỡ cồn cào hơn một chút. Vì chỉ mới sáng sớm nên con hẻm tĩnh lặng như tờ, gần như không có ai qua lại.

“Này, Hoàng Thiên có xuống không?”

“Cậu ấy nói sẽ xuống mà, chắc tụi mình không bị cho leo cây đâu.”

Nói xong, Trâm và Loan bật cười khúc khích. Riêng chỉ có tôi im lặng, không phải vì không vui mà vì tôi cười không nổi. Nghĩ tới chuyện sẽ gặp Hoàng Thiên, chưa kể còn đến tận nhà cậu ấy để tặng quà làm tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chưa bao giờ tôi hối hận vì quyết định của mình vào ba tuần trước đến vậy.

Trong tay tôi là chiếc bánh kem mà chúng tôi đã mua vội ở siêu thị gần nhà, còn Loan đang cầm chiếc túi “hạnh phúc”. Không còn gì để cầm nên Trâm đảm nhiệm vai trò quan trọng nhất – gọi Hoàng Thiên. Nếu có ai đi ngang qua lúc này chắc sẽ dễ dàng nhận ra kế hoạch tặng quà sinh nhật bất ngờ của chúng tôi. Kế hoạch này là do tôi nghĩ ra. Ban đầu, tôi định gấp 520 con hạc như một lời tỏ tình sau ba năm dài đằng đẵng đơn phương. Thế nhưng, tôi lại lo sợ không biết liệu cậu ấy có hiểu 520 trong tiếng Trung có nghĩa là em yêu anh không? Nếu cậu ấy biết thì sẽ đáp trả tôi chứ? Hay lại ghét bỏ, ngó lơ tôi luôn?

Sau ba ngày chết mòn trong đống suy nghĩ tiêu cực, tôi quyết định sẽ nhờ Trâm và Loan – hai người bạn thân nhất của tôi cùng tham gia vào “phi vụ” này. Đến ba người cùng tặng, có lẽ Hoàng Thiên sẽ không nhận ra tôi thích cậu ấy…

Quả nhiên cuộc sống không bao giờ dễ dàng, khó khăn bắt đầu ập đến ngay ngày đầu tiên thực hiện “phi vụ”. Loan không biết xếp hạc, nhưng bù lại nó xếp sao rất cừ. Ngược lại, Trâm không biết xếp sao, nhưng lại là thiên tài trong việc xếp hạc. Riêng tôi, biết xếp sao lẫn hạc, nhưng lại phải dành phần lớn thời gian móc chiếc túi. Vậy là 520 con hạc ban đầu trở thành 260 con hạc và 260 ngôi sao. Tuy vậy, bên trong mỗi con hạc và ngôi sao đều tràn đầy những lời động viên mà ba đứa tôi dành cho Hoàng Thiên. Chính vì lẽ đó, tôi đặt tên cho chiếc túi là chiếc túi “hạnh phúc”. Luật của chiếc túi là Hoàng Thiên chỉ được lấy một con hạc hoặc ngôi sao ra đọc mỗi khi buồn, có lẽ chúng sẽ giúp cậu ấy xua tan đi phần nào nỗi buồn đấy! Và chúng cũng chỉ có tác dụng khi cậu ấy buồn mà thôi.

Mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ nên tôi không nhận ra Hoàng Thiên đã đứng trước mặt mình từ lúc nào. Chỉ tới khi Loan khẽ nhéo cánh tay tôi một cái, tôi mới hoàn hồn lại. Trước mắt tôi chính là người tôi yêu thầm suốt 3 năm. Khác với vẻ đạo mạo thường ngày, hôm nay Hoàng Thiên mặc một bộ đồ thể thao rất thoải mái, khiến cậu ấy trở nên dễ gần hơn rất nhiều. Ánh mắt của cậu ấy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem trên tay tôi làm tôi không thể bình tĩnh nổi…

“Đây… là quà của cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”

Tôi nở nụ cười thật tươi rồi nhét bánh kem vào tay cậu ấy. Từ đầu tới cuối, tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy một giây nào.

“Trời ơi, mấy cậu phá thiệt đó, tìm tới tận nhà tớ luôn. Nói chứ vẫn cám ơn nhiều.”

Nói rồi Hoàng Thiên nở một nụ cười thật tươi. Giây phút đó tôi như chết lặng, may mà có nhỏ Loan kéo tôi về, mãi đến khi đi ra khỏi hẻm nhà cậu ấy một đoạn xa rồi tôi mới hoàn hồn lại.

Mong là cậu sẽ thích món quà này, dù không thật sự hiểu lòng tớ, nhưng cảm ơn vì cậu đã nhận chúng. Sẽ còn năm sau, năm sau nữa Hoàng Thiên à. Liệu lúc đó… cậu đã hiểu lòng tớ chưa?

***

Khác với mọi ngày, hôm nay tôi đã dậy từ sớm để ăn sáng và dọn dẹp nhà cửa. Như góp phần thêm cho một ngày tràn đầy năng lượng của tôi, bầu trời cũng thoáng đãng và mát mẻ đến lạ lùng. Hôm nay là sinh nhật tôi, liệu cô ấy… có còn nhớ hay đã quên?

Dù đã chia tay nhau 3 năm, dù giờ đây đã cách xa nhau nửa bán cầu trái đất, dù sống lệch múi giờ, nhưng tôi vẫn luôn nhớ về em. Em thì sao, em có còn nhớ tôi không?

Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Là số lạ. Tôi chần chừ một chút, nhưng rồi cũng bắt máy. Bên kia đầu dây là một giọng nữ khá quen thuộc. Tôi chạy vội ra ban công nhìn xuống thì nhận ra đó là ba bạn học cùng lớp. Có vẻ như họ muốn tặng quà sinh nhật cho tôi. Lòng tôi chợt ấm áp lạ thường, phải chăng vì tôi không quá thân với họ trên lớp nhưng họ vẫn nhớ ngày sinh nhật tôi?

Rồi ánh mắt tôi hướng đến nhỏ con gái có vẻ im lặng nhất. Nhỏ đang nhìn chằm chằm về một điểm như đang suy tư gì đó. Nhỏ tên Giao, đây đã là năm thứ ba nhỏ tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi đương nhiên hiểu tâm tư của nhỏ, nhưng biết làm sao khi lòng tôi đã không còn chỗ cho người con gái khác nữa rồi.

Tôi mở cửa rồi đi chầm chậm đến gần nhỏ, nhìn đôi má ửng hồng trên gương mặt nhỏ mà tôi cũng cảm thấy ngại ngùng lây. Để xóa tan bầu không khí đó, tôi nói đùa một câu rồi cám ơn họ. Nhìn bóng lưng nhỏ rời đi mà trong lòng tôi không ngừng áy náy. Nếu như nhỏ đến sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác…

Có những người thích mình, nhưng không thể đáp lại tình cảm của họ cũng là một loại tội lỗi.

© tnhu - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thử một lần gọi nhầm tên cho mối quan hệ của chúng mình | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top