Thầm lặng bên anh
2023-01-09 01:20
Tác giả: tnhu
blogradio.vn - Luật của chiếc túi là Hoàng Thiên chỉ được lấy một con hạc hoặc ngôi sao ra đọc mỗi khi buồn, có lẽ chúng sẽ giúp cậu ấy xua tan đi phần nào nỗi buồn đấy! Và chúng cũng chỉ có tác dụng khi cậu ấy buồn mà thôi.
***
“Hoàng Thiên, cậu xuống nhà một chút được không?”
Sau cơn mưa tầm tã đêm qua, mùi ẩm ướt của đất vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cảm giác mát mẻ mà gió mang lại khiến lòng tôi đỡ cồn cào hơn một chút. Vì chỉ mới sáng sớm nên con hẻm tĩnh lặng như tờ, gần như không có ai qua lại.
“Này, Hoàng Thiên có xuống không?”
“Cậu ấy nói sẽ xuống mà, chắc tụi mình không bị cho leo cây đâu.”
Nói xong, Trâm và Loan bật cười khúc khích. Riêng chỉ có tôi im lặng, không phải vì không vui mà vì tôi cười không nổi. Nghĩ tới chuyện sẽ gặp Hoàng Thiên, chưa kể còn đến tận nhà cậu ấy để tặng quà làm tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chưa bao giờ tôi hối hận vì quyết định của mình vào ba tuần trước đến vậy.
Trong tay tôi là chiếc bánh kem mà chúng tôi đã mua vội ở siêu thị gần nhà, còn Loan đang cầm chiếc túi “hạnh phúc”. Không còn gì để cầm nên Trâm đảm nhiệm vai trò quan trọng nhất – gọi Hoàng Thiên. Nếu có ai đi ngang qua lúc này chắc sẽ dễ dàng nhận ra kế hoạch tặng quà sinh nhật bất ngờ của chúng tôi. Kế hoạch này là do tôi nghĩ ra. Ban đầu, tôi định gấp 520 con hạc như một lời tỏ tình sau ba năm dài đằng đẵng đơn phương. Thế nhưng, tôi lại lo sợ không biết liệu cậu ấy có hiểu 520 trong tiếng Trung có nghĩa là em yêu anh không? Nếu cậu ấy biết thì sẽ đáp trả tôi chứ? Hay lại ghét bỏ, ngó lơ tôi luôn?
Sau ba ngày chết mòn trong đống suy nghĩ tiêu cực, tôi quyết định sẽ nhờ Trâm và Loan – hai người bạn thân nhất của tôi cùng tham gia vào “phi vụ” này. Đến ba người cùng tặng, có lẽ Hoàng Thiên sẽ không nhận ra tôi thích cậu ấy…
Quả nhiên cuộc sống không bao giờ dễ dàng, khó khăn bắt đầu ập đến ngay ngày đầu tiên thực hiện “phi vụ”. Loan không biết xếp hạc, nhưng bù lại nó xếp sao rất cừ. Ngược lại, Trâm không biết xếp sao, nhưng lại là thiên tài trong việc xếp hạc. Riêng tôi, biết xếp sao lẫn hạc, nhưng lại phải dành phần lớn thời gian móc chiếc túi. Vậy là 520 con hạc ban đầu trở thành 260 con hạc và 260 ngôi sao. Tuy vậy, bên trong mỗi con hạc và ngôi sao đều tràn đầy những lời động viên mà ba đứa tôi dành cho Hoàng Thiên. Chính vì lẽ đó, tôi đặt tên cho chiếc túi là chiếc túi “hạnh phúc”. Luật của chiếc túi là Hoàng Thiên chỉ được lấy một con hạc hoặc ngôi sao ra đọc mỗi khi buồn, có lẽ chúng sẽ giúp cậu ấy xua tan đi phần nào nỗi buồn đấy! Và chúng cũng chỉ có tác dụng khi cậu ấy buồn mà thôi.
Mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ nên tôi không nhận ra Hoàng Thiên đã đứng trước mặt mình từ lúc nào. Chỉ tới khi Loan khẽ nhéo cánh tay tôi một cái, tôi mới hoàn hồn lại. Trước mắt tôi chính là người tôi yêu thầm suốt 3 năm. Khác với vẻ đạo mạo thường ngày, hôm nay Hoàng Thiên mặc một bộ đồ thể thao rất thoải mái, khiến cậu ấy trở nên dễ gần hơn rất nhiều. Ánh mắt của cậu ấy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem trên tay tôi làm tôi không thể bình tĩnh nổi…
“Đây… là quà của cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Tôi nở nụ cười thật tươi rồi nhét bánh kem vào tay cậu ấy. Từ đầu tới cuối, tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy một giây nào.
“Trời ơi, mấy cậu phá thiệt đó, tìm tới tận nhà tớ luôn. Nói chứ vẫn cám ơn nhiều.”
Nói rồi Hoàng Thiên nở một nụ cười thật tươi. Giây phút đó tôi như chết lặng, may mà có nhỏ Loan kéo tôi về, mãi đến khi đi ra khỏi hẻm nhà cậu ấy một đoạn xa rồi tôi mới hoàn hồn lại.
Mong là cậu sẽ thích món quà này, dù không thật sự hiểu lòng tớ, nhưng cảm ơn vì cậu đã nhận chúng. Sẽ còn năm sau, năm sau nữa Hoàng Thiên à. Liệu lúc đó… cậu đã hiểu lòng tớ chưa?
***
Khác với mọi ngày, hôm nay tôi đã dậy từ sớm để ăn sáng và dọn dẹp nhà cửa. Như góp phần thêm cho một ngày tràn đầy năng lượng của tôi, bầu trời cũng thoáng đãng và mát mẻ đến lạ lùng. Hôm nay là sinh nhật tôi, liệu cô ấy… có còn nhớ hay đã quên?
Dù đã chia tay nhau 3 năm, dù giờ đây đã cách xa nhau nửa bán cầu trái đất, dù sống lệch múi giờ, nhưng tôi vẫn luôn nhớ về em. Em thì sao, em có còn nhớ tôi không?
Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Là số lạ. Tôi chần chừ một chút, nhưng rồi cũng bắt máy. Bên kia đầu dây là một giọng nữ khá quen thuộc. Tôi chạy vội ra ban công nhìn xuống thì nhận ra đó là ba bạn học cùng lớp. Có vẻ như họ muốn tặng quà sinh nhật cho tôi. Lòng tôi chợt ấm áp lạ thường, phải chăng vì tôi không quá thân với họ trên lớp nhưng họ vẫn nhớ ngày sinh nhật tôi?
Rồi ánh mắt tôi hướng đến nhỏ con gái có vẻ im lặng nhất. Nhỏ đang nhìn chằm chằm về một điểm như đang suy tư gì đó. Nhỏ tên Giao, đây đã là năm thứ ba nhỏ tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi đương nhiên hiểu tâm tư của nhỏ, nhưng biết làm sao khi lòng tôi đã không còn chỗ cho người con gái khác nữa rồi.
Tôi mở cửa rồi đi chầm chậm đến gần nhỏ, nhìn đôi má ửng hồng trên gương mặt nhỏ mà tôi cũng cảm thấy ngại ngùng lây. Để xóa tan bầu không khí đó, tôi nói đùa một câu rồi cám ơn họ. Nhìn bóng lưng nhỏ rời đi mà trong lòng tôi không ngừng áy náy. Nếu như nhỏ đến sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác…
Có những người thích mình, nhưng không thể đáp lại tình cảm của họ cũng là một loại tội lỗi.
© tnhu - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thử một lần gọi nhầm tên cho mối quan hệ của chúng mình | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu