Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thầm lặng bên anh

2023-01-09 01:20

Tác giả: tnhu


blogradio.vn - Luật của chiếc túi là Hoàng Thiên chỉ được lấy một con hạc hoặc ngôi sao ra đọc mỗi khi buồn, có lẽ chúng sẽ giúp cậu ấy xua tan đi phần nào nỗi buồn đấy! Và chúng cũng chỉ có tác dụng khi cậu ấy buồn mà thôi.

***

“Hoàng Thiên, cậu xuống nhà một chút được không?”

Sau cơn mưa tầm tã đêm qua, mùi ẩm ướt của đất vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cảm giác mát mẻ mà gió mang lại khiến lòng tôi đỡ cồn cào hơn một chút. Vì chỉ mới sáng sớm nên con hẻm tĩnh lặng như tờ, gần như không có ai qua lại.

“Này, Hoàng Thiên có xuống không?”

“Cậu ấy nói sẽ xuống mà, chắc tụi mình không bị cho leo cây đâu.”

Nói xong, Trâm và Loan bật cười khúc khích. Riêng chỉ có tôi im lặng, không phải vì không vui mà vì tôi cười không nổi. Nghĩ tới chuyện sẽ gặp Hoàng Thiên, chưa kể còn đến tận nhà cậu ấy để tặng quà làm tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chưa bao giờ tôi hối hận vì quyết định của mình vào ba tuần trước đến vậy.

Trong tay tôi là chiếc bánh kem mà chúng tôi đã mua vội ở siêu thị gần nhà, còn Loan đang cầm chiếc túi “hạnh phúc”. Không còn gì để cầm nên Trâm đảm nhiệm vai trò quan trọng nhất – gọi Hoàng Thiên. Nếu có ai đi ngang qua lúc này chắc sẽ dễ dàng nhận ra kế hoạch tặng quà sinh nhật bất ngờ của chúng tôi. Kế hoạch này là do tôi nghĩ ra. Ban đầu, tôi định gấp 520 con hạc như một lời tỏ tình sau ba năm dài đằng đẵng đơn phương. Thế nhưng, tôi lại lo sợ không biết liệu cậu ấy có hiểu 520 trong tiếng Trung có nghĩa là em yêu anh không? Nếu cậu ấy biết thì sẽ đáp trả tôi chứ? Hay lại ghét bỏ, ngó lơ tôi luôn?

Sau ba ngày chết mòn trong đống suy nghĩ tiêu cực, tôi quyết định sẽ nhờ Trâm và Loan – hai người bạn thân nhất của tôi cùng tham gia vào “phi vụ” này. Đến ba người cùng tặng, có lẽ Hoàng Thiên sẽ không nhận ra tôi thích cậu ấy…

Quả nhiên cuộc sống không bao giờ dễ dàng, khó khăn bắt đầu ập đến ngay ngày đầu tiên thực hiện “phi vụ”. Loan không biết xếp hạc, nhưng bù lại nó xếp sao rất cừ. Ngược lại, Trâm không biết xếp sao, nhưng lại là thiên tài trong việc xếp hạc. Riêng tôi, biết xếp sao lẫn hạc, nhưng lại phải dành phần lớn thời gian móc chiếc túi. Vậy là 520 con hạc ban đầu trở thành 260 con hạc và 260 ngôi sao. Tuy vậy, bên trong mỗi con hạc và ngôi sao đều tràn đầy những lời động viên mà ba đứa tôi dành cho Hoàng Thiên. Chính vì lẽ đó, tôi đặt tên cho chiếc túi là chiếc túi “hạnh phúc”. Luật của chiếc túi là Hoàng Thiên chỉ được lấy một con hạc hoặc ngôi sao ra đọc mỗi khi buồn, có lẽ chúng sẽ giúp cậu ấy xua tan đi phần nào nỗi buồn đấy! Và chúng cũng chỉ có tác dụng khi cậu ấy buồn mà thôi.

Mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ nên tôi không nhận ra Hoàng Thiên đã đứng trước mặt mình từ lúc nào. Chỉ tới khi Loan khẽ nhéo cánh tay tôi một cái, tôi mới hoàn hồn lại. Trước mắt tôi chính là người tôi yêu thầm suốt 3 năm. Khác với vẻ đạo mạo thường ngày, hôm nay Hoàng Thiên mặc một bộ đồ thể thao rất thoải mái, khiến cậu ấy trở nên dễ gần hơn rất nhiều. Ánh mắt của cậu ấy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem trên tay tôi làm tôi không thể bình tĩnh nổi…

“Đây… là quà của cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”

Tôi nở nụ cười thật tươi rồi nhét bánh kem vào tay cậu ấy. Từ đầu tới cuối, tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy một giây nào.

“Trời ơi, mấy cậu phá thiệt đó, tìm tới tận nhà tớ luôn. Nói chứ vẫn cám ơn nhiều.”

Nói rồi Hoàng Thiên nở một nụ cười thật tươi. Giây phút đó tôi như chết lặng, may mà có nhỏ Loan kéo tôi về, mãi đến khi đi ra khỏi hẻm nhà cậu ấy một đoạn xa rồi tôi mới hoàn hồn lại.

Mong là cậu sẽ thích món quà này, dù không thật sự hiểu lòng tớ, nhưng cảm ơn vì cậu đã nhận chúng. Sẽ còn năm sau, năm sau nữa Hoàng Thiên à. Liệu lúc đó… cậu đã hiểu lòng tớ chưa?

***

Khác với mọi ngày, hôm nay tôi đã dậy từ sớm để ăn sáng và dọn dẹp nhà cửa. Như góp phần thêm cho một ngày tràn đầy năng lượng của tôi, bầu trời cũng thoáng đãng và mát mẻ đến lạ lùng. Hôm nay là sinh nhật tôi, liệu cô ấy… có còn nhớ hay đã quên?

Dù đã chia tay nhau 3 năm, dù giờ đây đã cách xa nhau nửa bán cầu trái đất, dù sống lệch múi giờ, nhưng tôi vẫn luôn nhớ về em. Em thì sao, em có còn nhớ tôi không?

Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Là số lạ. Tôi chần chừ một chút, nhưng rồi cũng bắt máy. Bên kia đầu dây là một giọng nữ khá quen thuộc. Tôi chạy vội ra ban công nhìn xuống thì nhận ra đó là ba bạn học cùng lớp. Có vẻ như họ muốn tặng quà sinh nhật cho tôi. Lòng tôi chợt ấm áp lạ thường, phải chăng vì tôi không quá thân với họ trên lớp nhưng họ vẫn nhớ ngày sinh nhật tôi?

Rồi ánh mắt tôi hướng đến nhỏ con gái có vẻ im lặng nhất. Nhỏ đang nhìn chằm chằm về một điểm như đang suy tư gì đó. Nhỏ tên Giao, đây đã là năm thứ ba nhỏ tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi đương nhiên hiểu tâm tư của nhỏ, nhưng biết làm sao khi lòng tôi đã không còn chỗ cho người con gái khác nữa rồi.

Tôi mở cửa rồi đi chầm chậm đến gần nhỏ, nhìn đôi má ửng hồng trên gương mặt nhỏ mà tôi cũng cảm thấy ngại ngùng lây. Để xóa tan bầu không khí đó, tôi nói đùa một câu rồi cám ơn họ. Nhìn bóng lưng nhỏ rời đi mà trong lòng tôi không ngừng áy náy. Nếu như nhỏ đến sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác…

Có những người thích mình, nhưng không thể đáp lại tình cảm của họ cũng là một loại tội lỗi.

© tnhu - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thử một lần gọi nhầm tên cho mối quan hệ của chúng mình | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhà bà Lam (Phần 3)

Nhà bà Lam (Phần 3)

Bữa cơm đã được mang lên, có món mà Tột thích làm anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Bà Lam niềm nở gắp đồ ăn cho từng đứa, bà nói suốt cuộc đời bà chưa bữa cơm nào vui như hôm nay.

Mảnh trời không còn nắng

Mảnh trời không còn nắng

Mùa đông năm ấy, cái rét cắt da cắt thịt bao phủ lấy thành phố này. Những tưởng chỉ là những lời cãi vã nông nổi, ấy vậy mà lần này, tôi trông anh khác lắm, như thể chúng tôi sắp phải xa nhau thật lâu, thật lâu.

Thanh xuân tuổi 15 hay tiếc nuối tuổi 18

Thanh xuân tuổi 15 hay tiếc nuối tuổi 18

Thực ra tôi không quan tâm họ nghĩ gì về tôi cả, bản thân tôi cũng không mong cầu có thể có được một người bạn thân tại nơi cấp 3 này. Nhưng nếu như tuổi 17,18 không có những kỉ niệm tươi đẹp, chả phải là sự nhàm chán tuyệt đối mà đời người phải trải qua sao? Tôi không muốn bản thân phải tiếc nuối như vậy.

Nhà bà Lam (Phần 2)

Nhà bà Lam (Phần 2)

Nhiều người hay nói má Lam nhà em hay lập lập dị và hay gắt gỏng… nhưng em luôn tin rằng đó chỉ là những lời phán xét thoáng qua mà thôi. Chứ trong thân tâm má là một người tốt và chính má cũng là người dạy em hát… Em yêu má rất nhiều.

Yêu lành - Chữa lành cho chính mình trước khi học cách yêu thương người khác

Yêu lành - Chữa lành cho chính mình trước khi học cách yêu thương người khác

Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

3 nơi người EQ cao không tới

3 nơi người EQ cao không tới

Người có EQ cao không chỉ biết kiểm soát cảm xúc của mình mà còn thấu hiểu, đồng cảm và ứng xử khôn khéo với người khác.

Nhà bà Lam (Phần 1)

Nhà bà Lam (Phần 1)

Thế mà cũng 10 năm trôi qua rồi, không biết bà Lam sống như thế nào, bà đã luôn bảo vệ cậu khỏi những trận đòn roi của bố mẹ chỉ vì sự ương bướng của mình, rồi thì cũng hay cho cậu tiền để mua quà. Những kỉ niệm đó thật đẹp, nếu không có bà Lam cũng chưa chắc cậu đã là một chàng thanh niên tử tế như bây giờ, nhưng giờ đây chắc cậu cũng chẳng có cơ hội gặp bà nữa.

Luôn có một nơi để quay về đó là gia đình

Luôn có một nơi để quay về đó là gia đình

Không hiểu đêm đó lại dài đến vậy, bốn mẹ con ôm nhau mà khóc một trận cho đã. Bao nhiêu điều kìm nén bấy lâu cũng nói ra hết. Con biết giờ đây cả nhà mình đã hiểu nhau nhiều hơn trước.

Cũng là người xa lạ

Cũng là người xa lạ

Giờ em có oán trách bất cứ ai thì cũng vô ích. Bởi em không thể cứ mãi níu giữ lấy một người không còn yêu em nữa. Hay em phải tỏ ra thật đáng thương để dành lấy chút lòng thương hại sau cùng của anh dành cho em.

Tình yêu xanh mãi

Tình yêu xanh mãi

Anh nghĩ gì khi anh bảo cô là không được chờ, vậy những năm vừa qua anh đã sống ra sao cô đã sống như nào. Nhưng cuối cùng cô cũng hiểu, tình yêu của họ khép lại trong ba từ không được chờ của anh, khép lại nhưng hơi thở vẫn còn rất đầy.

back to top