Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thầm lặng bên anh

2023-01-09 01:20

Tác giả: tnhu


blogradio.vn - Luật của chiếc túi là Hoàng Thiên chỉ được lấy một con hạc hoặc ngôi sao ra đọc mỗi khi buồn, có lẽ chúng sẽ giúp cậu ấy xua tan đi phần nào nỗi buồn đấy! Và chúng cũng chỉ có tác dụng khi cậu ấy buồn mà thôi.

***

“Hoàng Thiên, cậu xuống nhà một chút được không?”

Sau cơn mưa tầm tã đêm qua, mùi ẩm ướt của đất vẫn còn thoang thoảng trong không khí. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cảm giác mát mẻ mà gió mang lại khiến lòng tôi đỡ cồn cào hơn một chút. Vì chỉ mới sáng sớm nên con hẻm tĩnh lặng như tờ, gần như không có ai qua lại.

“Này, Hoàng Thiên có xuống không?”

“Cậu ấy nói sẽ xuống mà, chắc tụi mình không bị cho leo cây đâu.”

Nói xong, Trâm và Loan bật cười khúc khích. Riêng chỉ có tôi im lặng, không phải vì không vui mà vì tôi cười không nổi. Nghĩ tới chuyện sẽ gặp Hoàng Thiên, chưa kể còn đến tận nhà cậu ấy để tặng quà làm tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chưa bao giờ tôi hối hận vì quyết định của mình vào ba tuần trước đến vậy.

Trong tay tôi là chiếc bánh kem mà chúng tôi đã mua vội ở siêu thị gần nhà, còn Loan đang cầm chiếc túi “hạnh phúc”. Không còn gì để cầm nên Trâm đảm nhiệm vai trò quan trọng nhất – gọi Hoàng Thiên. Nếu có ai đi ngang qua lúc này chắc sẽ dễ dàng nhận ra kế hoạch tặng quà sinh nhật bất ngờ của chúng tôi. Kế hoạch này là do tôi nghĩ ra. Ban đầu, tôi định gấp 520 con hạc như một lời tỏ tình sau ba năm dài đằng đẵng đơn phương. Thế nhưng, tôi lại lo sợ không biết liệu cậu ấy có hiểu 520 trong tiếng Trung có nghĩa là em yêu anh không? Nếu cậu ấy biết thì sẽ đáp trả tôi chứ? Hay lại ghét bỏ, ngó lơ tôi luôn?

Sau ba ngày chết mòn trong đống suy nghĩ tiêu cực, tôi quyết định sẽ nhờ Trâm và Loan – hai người bạn thân nhất của tôi cùng tham gia vào “phi vụ” này. Đến ba người cùng tặng, có lẽ Hoàng Thiên sẽ không nhận ra tôi thích cậu ấy…

Quả nhiên cuộc sống không bao giờ dễ dàng, khó khăn bắt đầu ập đến ngay ngày đầu tiên thực hiện “phi vụ”. Loan không biết xếp hạc, nhưng bù lại nó xếp sao rất cừ. Ngược lại, Trâm không biết xếp sao, nhưng lại là thiên tài trong việc xếp hạc. Riêng tôi, biết xếp sao lẫn hạc, nhưng lại phải dành phần lớn thời gian móc chiếc túi. Vậy là 520 con hạc ban đầu trở thành 260 con hạc và 260 ngôi sao. Tuy vậy, bên trong mỗi con hạc và ngôi sao đều tràn đầy những lời động viên mà ba đứa tôi dành cho Hoàng Thiên. Chính vì lẽ đó, tôi đặt tên cho chiếc túi là chiếc túi “hạnh phúc”. Luật của chiếc túi là Hoàng Thiên chỉ được lấy một con hạc hoặc ngôi sao ra đọc mỗi khi buồn, có lẽ chúng sẽ giúp cậu ấy xua tan đi phần nào nỗi buồn đấy! Và chúng cũng chỉ có tác dụng khi cậu ấy buồn mà thôi.

Mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ nên tôi không nhận ra Hoàng Thiên đã đứng trước mặt mình từ lúc nào. Chỉ tới khi Loan khẽ nhéo cánh tay tôi một cái, tôi mới hoàn hồn lại. Trước mắt tôi chính là người tôi yêu thầm suốt 3 năm. Khác với vẻ đạo mạo thường ngày, hôm nay Hoàng Thiên mặc một bộ đồ thể thao rất thoải mái, khiến cậu ấy trở nên dễ gần hơn rất nhiều. Ánh mắt của cậu ấy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem trên tay tôi làm tôi không thể bình tĩnh nổi…

“Đây… là quà của cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”

Tôi nở nụ cười thật tươi rồi nhét bánh kem vào tay cậu ấy. Từ đầu tới cuối, tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy một giây nào.

“Trời ơi, mấy cậu phá thiệt đó, tìm tới tận nhà tớ luôn. Nói chứ vẫn cám ơn nhiều.”

Nói rồi Hoàng Thiên nở một nụ cười thật tươi. Giây phút đó tôi như chết lặng, may mà có nhỏ Loan kéo tôi về, mãi đến khi đi ra khỏi hẻm nhà cậu ấy một đoạn xa rồi tôi mới hoàn hồn lại.

Mong là cậu sẽ thích món quà này, dù không thật sự hiểu lòng tớ, nhưng cảm ơn vì cậu đã nhận chúng. Sẽ còn năm sau, năm sau nữa Hoàng Thiên à. Liệu lúc đó… cậu đã hiểu lòng tớ chưa?

***

Khác với mọi ngày, hôm nay tôi đã dậy từ sớm để ăn sáng và dọn dẹp nhà cửa. Như góp phần thêm cho một ngày tràn đầy năng lượng của tôi, bầu trời cũng thoáng đãng và mát mẻ đến lạ lùng. Hôm nay là sinh nhật tôi, liệu cô ấy… có còn nhớ hay đã quên?

Dù đã chia tay nhau 3 năm, dù giờ đây đã cách xa nhau nửa bán cầu trái đất, dù sống lệch múi giờ, nhưng tôi vẫn luôn nhớ về em. Em thì sao, em có còn nhớ tôi không?

Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Là số lạ. Tôi chần chừ một chút, nhưng rồi cũng bắt máy. Bên kia đầu dây là một giọng nữ khá quen thuộc. Tôi chạy vội ra ban công nhìn xuống thì nhận ra đó là ba bạn học cùng lớp. Có vẻ như họ muốn tặng quà sinh nhật cho tôi. Lòng tôi chợt ấm áp lạ thường, phải chăng vì tôi không quá thân với họ trên lớp nhưng họ vẫn nhớ ngày sinh nhật tôi?

Rồi ánh mắt tôi hướng đến nhỏ con gái có vẻ im lặng nhất. Nhỏ đang nhìn chằm chằm về một điểm như đang suy tư gì đó. Nhỏ tên Giao, đây đã là năm thứ ba nhỏ tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi đương nhiên hiểu tâm tư của nhỏ, nhưng biết làm sao khi lòng tôi đã không còn chỗ cho người con gái khác nữa rồi.

Tôi mở cửa rồi đi chầm chậm đến gần nhỏ, nhìn đôi má ửng hồng trên gương mặt nhỏ mà tôi cũng cảm thấy ngại ngùng lây. Để xóa tan bầu không khí đó, tôi nói đùa một câu rồi cám ơn họ. Nhìn bóng lưng nhỏ rời đi mà trong lòng tôi không ngừng áy náy. Nếu như nhỏ đến sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác…

Có những người thích mình, nhưng không thể đáp lại tình cảm của họ cũng là một loại tội lỗi.

© tnhu - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Thử một lần gọi nhầm tên cho mối quan hệ của chúng mình | Radio Tình Yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

back to top