Chuyện con mèo lập kèo cứu sách: Cuộc phiêu lưu vào mê cung sách đầy ảo diệu
2023-01-10 01:20
Tác giả:
blogradio.vn - Mỗi cuộc đối đầu của Rintaro với những nhân vật “trùm sò” ở các mê cung trong tiểu thuyết “Chuyện con mèo lập kèo cứu sách” của tác giả Natsukawa Sosuke là một cuộc tranh luận kịch tính về cách đọc và trân trọng các cuốn sách.
***
Mỗi cuộc đối đầu của Rintaro với những nhân vật “trùm sò” ở các mê cung trong tiểu thuyết “Chuyện con mèo lập kèo cứu sách” của tác giả Natsukawa Sosuke là một cuộc tranh luận kịch tính về cách đọc và trân trọng các cuốn sách.
Cuộc sống êm đềm của cậu học sinh cấp 3 Natsuki Rintaro đột ngột thay đổi khi ông nội bất ngờ qua đời, để lại cho cậu một tiệm sách cũ có tên là Natsuki. Vốn là cậu học sinh kiệm lời, không thích vận động, Rintaro chỉ có mỗi một ham thích là đọc sách. Sau khi ông mất, cuộc sống của Rintaro trở nên chênh vênh, cậu chẳng thiết gì chuyện học hành, nên cứ nghỉ triền miên, chờ ngày dọn tới một nơi xa lạ ở với người họ hàng.
Trong những ngày tháng ấy, bên Rintaro luôn có những người bạn tốt muốn kéo cậu ra khỏi cơn uể oải, đó là Akiba Ryota - một đàn anh cùng trường và cũng là độc giả quen của tiệm sách, là cô lớp trưởng Yuzuki vẫn thường mang sổ liên lạc tới tiệm. Nhưng kì lạ nhất phải kể đến một con mèo mướp biết nói đột nhiên xuất hiện chình ình ở tiệm sách cũ Natsuki, thúc giục Rintaro lao vào những hành trình cứu những cuốn sách.
Mới đầu, Rintaro cảm thấy nghi ngại, nhưng rồi sự tò mò và tình yêu với sách, đã dẫn lối Rintaro đồng ý đi theo lão mèo mướp. Dưới sự dẫn đường của lão mèo, không gian giữa các kệ sách cứ mở rộng ra, Rintaro cứ đi miết, đi miết, không thấy tường đâu cả. Những lối đi ấy dẫn Rintaro tới các mê cung khác nhau, mỗi một mê cung là một nhiệm vụ, buộc cậu phải đối đầu với những tay “trùm” mê sách có những chấp niệm quái gở.
Có lần Rintaro đụng độ một người đàn ông ham đọc đến nỗi tự quy định mỗi tháng phải đọc được 100 cuốn, riêng bộ sưu tập sách của ông ta có tới 57.622 cuốn sách. Ông ta đọc sách không ngừng nghỉ, đọc như một cái máy, và tin rằng người đọc mười cuốn sách sẽ được kính nể hơn hẳn những người đọc một cuốn sách mười lần. Chính vì thế, dinh thự của người đàn ông ham đọc này la liệt những tủ trưng bày những cuốn sách được đọc một lần.
Một lần khác, Rintaro có phen đấu trí với một người đàn ông rất được trọng vọng, nhưng lại có sở thích “cắt” sách. Để giúp mọi người đọc được nhanh, được nhiều, người đàn ông này miệt mài với những nghiên cứu làm sao để cắt gọn nội dung của những cuốn sách đến mức tối giản.
Nhiệm vụ lần nào cũng ngặt nghèo với Rintaro và lão mèo mướp vì nếu không thể cứu những cuốn sách bị nhốt, bị cắt, bị đối xử tàn tệ thì chính họ cũng không thể rời khỏi mê cung.
Mỗi cuộc đối đầu của Rintaro với những nhân vật “trùm sò” ở các mê cung trong tiểu thuyết Chuyện con mèo lập kèo cứu sách của tác giả Natsukawa Sosuke là một cuộc tranh luận kịch tính về cách con người nên đọc và trân trọng các cuốn sách như thế nào.
Thông qua những màn tranh luận giữa các học giả đầy uyên bác, giàu kinh nghiệm, rất chịu khó đọc sách để thăng tiến và cậu học sinh cấp 3 Rintaro - người mê đọc thuần túy, tác giả Natsukawa Sosuke đã nêu ra những vấn đề của thời đại khi mà con người không ngừng tích tụ sách vở, nhưng lại không có thời gian đọc đi đọc lại để nghiền ngẫm một tác phẩm.
Thêm nữa, ai cũng muốn dễ dàng hiểu những kiệt tác văn chương khó đọc một cách thoải mái, nhẹ đầu. Khi chúng ta muốn đọc thật nhiều áng văn chương hay nhưng quỹ thời gian hạn hẹp đã dẫn đến tình cảnh xuất hiện học giả muốn vung kéo cắt gọt các kiệt tác văn chương thành những cuốn sách đọc vui, đọc nhanh, đọc dễ.
Bằng những kí ức đẹp đẽ bên cạnh ông nội, Rintaro đã giải quyết được hết bài toán này đến bài toán khác do lão mèo mướp đặt ra, để rồi chính cậu cũng lớn lên theo từng trải nghiệm, để hiểu rằng: “Sách, nếu để yên đó, thì cũng chỉ là xấp giấy thôi. Ngay cả những áng văn tuyệt mỹ ẩn chứa sức mạnh lớn lao, hay những kiệt tác mang trong mình câu chuyện vĩ đại, nếu không được mở ra, thì rốt cuộc vẫn đơn thuần là giấy. Thế nhưng, khi người ta không ngừng đặt tâm tư vào sách, trân quý sách, thì trong cuốn sách ấy, sẽ sinh ra một tâm hồn”.
Theo Tiền Phong
Mời xem thêm chương trình
Vì anh thương em như thương màu điên điển | Phần 1
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Muốn gặp anh
Thật sự cảm ơn anh vì đã đến gặp em, để em có thể nói ra những lời đã cất giấu bao năm nay để có thể bước tiếp hành trình cuộc đời không có anh. Nhưng... liệu điều đó có thật sự dễ dàng?

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin
Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây
Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đón chào ngày mới
Đón ánh sáng hừng đông gợi mở, Chào bình minh ló rạng, đêm tan. Cho ngày mới rực nắng vàng, Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.