Viên kẹo giá 1 ngàn của chị
2022-08-25 01:25
Tác giả:
Lan Quỳnh
blogradio.vn - Chị với viên kẹo 1 ngàn, đã làm cho tôi có lẽ sẽ không quên được chị. Trong kí ức của tôi, sẽ tồn tại một người chị ngồi chung băng ghế, ngày ngày cũng tôi nhìn ngắm dòng người tấp nập dưới lề đường, và chia tay tôi, bằng viên kẹo giá 1 ngàn đồng.
***
Ngày hôm nay vẫn như mọi khi, tôi vẫn lên chiếc xe đưa đón quen thuộc để đi làm. Nhưng mà hôm nay, đặc biệt hơn mọi ngày, đó là tôi nhận được viên kẹo giá 1 ngàn.
“Hôm nay là ngày cuối cùng chị đi làm, ngày mai lên xe là không thấy chị nữa đâu”. Câu nói của một chị ghế kế bên đánh thức tôi, kèm theo đó là một viên kẹo được đặt trong lòng bàn tay. Tôi thoáng bất ngờ.
Tôi và chị làm chung công ty nhưng ngồi cùng băng ghế trên xe thì chỉ được hơn hai tháng, chúng tôi cũng không nói chuyện nhiều, vì hầu như ai cũng mang trong mình những suy nghĩ riêng khi cả hai chỉ im lặng đưa ánh mắt nhìn qua khung cửa sổ mỗi buổi sáng đi làm.
Tôi với tính cách nội tâm, và ngày đầu tiên nhìn thấy chị, tôi biết chị cũng là một người sống nội tâm, thỉnh thoảng chúng tôi cười với nhau một cái, hoặc hỏi han nhau đôi ba câu, rồi ai cũng trở lại với bầu trời của riêng mình. Cứ như vậy, cho đến hôm nay, chị quay lại và nói với tôi câu nói đó.
Câu nói của chị không hiểu vì sao nhưng lại làm tôi thấy buồn. Có thể khi còn ngồi cùng nhau, chúng tôi ít khi nói chuyện, nhưng khi chị bảo lên xe không còn chị nữa, lòng tôi lưu luyến, có cảm giác buồn man mác dâng lên trong lòng tôi. Chị nhét vào tay tôi một viên kẹo giá 1 ngàn, nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
Giây phút đó, tôi nhận ra, hạnh phúc hay niềm vui đơn giản chỉ có thế, nó chỉ là một viên kẹo và một câu nói, nhưng đó phải là sự chân thành, tôi nhìn thấy sự đơn thuần trong câu nói và ánh mắt của chị. Mặc dù buồn vì không còn người ngồi cùng, nhưng tôi lại thấy lòng rất nhẹ nhàng, vì tôi biết, trên đời này, có hợp rồi thì sẽ có tan, đó là quy luật. Quan trọng là, cách mỗi người chia tay nhau nó sẽ như thế nào.
Có những cách chia tay nhau, nhưng cả hai đều sẽ mãi mãi không quên nhau, nhưng cũng có những cách chia tay, mà cả hai đều không muốn nhớ về nhau, hoặc sẽ nhanh chóng quên lãng, bởi lẽ, có nhiều người, họ không đối xử với nhau bằng sự chân thành.
Chị với viên kẹo 1 ngàn, đã làm cho tôi có lẽ sẽ không quên được chị. Trong kí ức của tôi, sẽ tồn tại một người chị ngồi chung băng ghế, ngày ngày cũng tôi nhìn ngắm dòng người tấp nập dưới lề đường, và chia tay tôi, bằng viên kẹo giá 1 ngàn đồng.
© Lan Quỳnh - blogradio.vn
Xem thêm: Chúc cậu một đời hạnh phúc nhé, mặt trời nhỏ của tôi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bây giờ là mùa đông
Cô cứ vậy mà sống cứ vậy mà xoay vòng với chừng đó công việc vừa quen thuộc, vừa dễ và vừa khó ở nơi xa xôi này. Một thành phố thật xa với nơi cũ của cô, nhưng là một thành phố cho cô thật nhiều trìu mến và như là một chỗ dựa tin cậy nhất của cô trên những bước đường đời.

Nếu lỡ
Và nếu lỡ, con chẳng còn nghe thấy nữa những mệt mỏi, lo lắng hay cằn nhằn của má thì sao? Dù chỉ là “nếu” thôi, con cũng không dám nghĩ tới. Nó khiến đôi vai con run rẩy bật khóc!

Sống trọn
Ai cũng muốn cuộc sống mình được đầy đủ, còn trái tim tôi mách bảo tôi như thế, từ rất lâu rồi, là tôi luôn muốn có luôn muốn sống như thế, sống trọn cho cuộc đời, sống trọn là chính tôi.

Đông về lại thấy cô đơn
Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi
Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu
Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh
Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.