Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi chị gái thương yêu

2014-11-28 01:00

Tác giả:


Blog Family - Chị gái đi lấy chồng, biết chị chọn được chỗ tốt tôi vui cho chị nhưng vẫn thấy rất buồn, nỗi buồn thật khó tả. Những lời hứa của tôi với chị lại cứ dang dở như vậy, nhưng có lẽ anh rể tôi sẽ là người mang đến cho chị những điều mà chị hằng ao ước, anh ấy có đủ khả năng để làm.

***

Thương chị gái bao mùa giông nổi

Đón em đi qua những bão táp phong ba

Dù cả thế giới dường như quay lưng lại

Một mình chị giấu nước mắt thương em

Sợ một mai chị về làm dâu nhà người

Bao lời em hứa còn dang dở đến khi nào chị ơi?...


Lần đầu tiên tôi viết thơ tặng chị gái của mình, khi tôi biết thương chị rất nhiều thì cũng là lúc tôi biết tôi sẽ phải xa chị. Khoảng cách ấy tôi chẳng rõ là bao nhiêu nghìn cây số, chắc là nửa vòng Trái Đất.

Tôi với chị gái chênh nhau có một tuổi đời, nên chúng tôi có vẻ giống bạn bè hơn là chị em gái. Từ bé tôi đã tinh ranh, láu lình và ích kỷ hơn chị nên luôn giành hết phần tốt đẹp về mình. Ngày xưa tôi thường hay cố chấp, hay so bì với chị gái, hay đòi hỏi ba mẹ. Nếu sau mỗi chuyến đi xa ba mẹ mua quà về cho hai chị em chẳng hạn như sách vở, quần áo… cái gì tôi không thích là nhất định tôi sẽ không bao giờ đụng tới và đòi đổi bằng được cái của chị.

chị em gái

Chị gái tôi nấu ăn ngon hơn tôi, làm việc nhà cũng khéo hơn tôi nhưng lúc nào chị cũng bị ba mẹ mắng nhiều hơn. Số là tại chị không biết đường mà chối cãi khi ba mẹ xét hỏi. Chị hay mắng tôi nhưng tôi cũng lại hay bắt nạt chị, chị gái tôi tuy không thuộc loại con gái hiền hậu nhưng không đến mức ngang bướng và cứng đầu, cứng cổ như tôi. Chị khá là nhút nhát và trầm tính, hiếm khi thấy chị cất lời đòi hỏi ba mẹ một điều gì, chỉ khi nào cần lắm chị mới ậm ự hỏi mẹ. Chẳng hạn như hồi còn đi học chị có đôi giày đã dùng hai năm và nó bị bong đế, rách dây chị cũng phải lần lữa mãi mới hỏi xin tiền mẹ đi mua đôi khác. Năm chúng tôi còn học cấp 2 môn Toán là nỗi sợ chung của cả hai chị em, vậy nên tôi luôn ra sức đầu tư cho các đồ dùng học tập, sách tham khảo, sách học thêm của môn này. Chương trình Toán lớp 7, lớp 8 thường xuyên phải sử dụng máy tính cầm tay để giải phương trình và làm các phép tính khác. Chưa lên lớp 7 tôi đã đòi mẹ mua cho cái máy tính Casio loại xịn nhất, mẹ bảo cả hai chị em nên dùng chung nhưng tôi luôn coi đó là của riêng mình. Mỗi lần chị gái tôi hỏi mượn dùng tôi còn làm ra khó chịu, tôi trách chị sao lúc trường không xin ba mẹ mua lấy một cái… Thế là nhiều lúc chị bực quá không thèm mượn đồ gì của tôi nữa.

Chị tôi cũng thường ao ước được đi đây, đi đó nhưng cứ mỗi lần có dịp được đi chị lại bỏ lỡ cơ hội. Học xong cấp 3 chị không chọn thi đại học mà chỉ thi vào một trường cao đẳng gần nhà. Những năm đầu tôi xuống thành phố học đại học bao nhiêu tiền của ba mẹ dành hết cả cho tôi, chị gái hầu như chẳng được gì thế mà tôi cho rằng đó là lẽ đương nhiên, vì chị được ở nhà với ba mẹ. Cơm thì ba mẹ nuôi, tiền học phí chị không phải lo vì đã có hàng chục thứ học bổng, còn tiền tiêu vặt thì thi thoảng chị cũng đi làm thêm kiếm được chút ít rồi.

Ngày chị sắp học xong cũng là lúc gia đình tôi gặp khó khăn về tài chính, tình hình đó cứ kéo dài mãi, làm cho cuộc sống của tôi cũng không thoát khỏi chật vật. Tốt nghiệp xong, chị gái đi làm và gửi tiền nuôi tôi học nốt hai năm cuối đại học. Vốn là kẻ liều lĩnh và ngang bướng, không chịu nghe lời dạy bảo của ba mẹ cuối cùng tôi đã sa ngã. Tưởng chừng như tất cả mọi thứ đã sụp đổ, tưởng chừng như sẽ không bao giờ tôi có thể đứng dậy lên được nữa, những ngày ấy tôi chỉ biết khóc lóc và lẩn trốn. Tôi không dám nói với ba mẹ về tất cả những chuyện đã xảy ra, chỉ có chị gái tôi biết. Trái với những gì tôi nghĩ chị không mắng mỏ, không trách móc, không bỏ mặc tôi mà lặng lẽ đưa tôi đi qua những khó khăn và nỗi đau.

Sau những ngày tháng ấy tôi mới nhận ra mình may mắn và hạnh phúc biết nhường nào khi có một người chị gái vô cùng tuyệt vời. Chị không phải là cô gái nhút nhát, sống dè sẻn đến ki bo như tôi từng nghĩ trước kia mà là chị luồn sống vì gia đình, vì ba mẹ, vì tôi. Mỗi lần làm gì chị cũng suy tính tới lui, chị sợ đi học xa sẽ tốn kém và không có ai ở nhà phụ giúp ba mẹ nên đã dành phần đó cho tôi.

Chị gái luôn nhường nhịn, hy sinh cho tôi vậy mà tôi không biết. Tôi thấy mình thật là vô tâm biết bao, nhìn dáng người nhỏ gầy của chị vì làm việc quá vất vả mà tôi thấy nhói lòng vô cùng. Tôi đã hứa với chị rằng sau này ra trường tôi sẽ bù đắp cho chị, sẽ cùng chị đi du lịch khắp nơi… nhưng đó vẫn cứ mãi là những lời hứa để dành. Ra trường tôi thất nghiệp hàng mấy tháng trời, những ngày đó chị lại gồng mình kiếm tiền trả nợ giúp ba mẹ và nuôi tôi. Khi cuộc sống của tôi tạm ổn được một chút chị gái gọi điện bảo đi lấy chồng.

cô dâu

Tôi giật mình, ngạc nhiên đến sững sờ. chưa bao giờ chị gái nói đến chuyện yêu đương vậy mà đùng một phát chị bảo đi lấy chồng, chị phải nói mãi một hồi tôi mới dám tin. Tôi còn chưa làm được gì để báo đáp chị vậy mà chị đã sắp rời xa tôi rồi, người chị sẽ lấy là một người đàn ông Việt kiều Mỹ, người đàn ông ấy hơn chị tôi đến chục tuổi. Người đàn ông ấy cùng quê với chúng tôi, sau một lần về nước, thăm quê hương anh ta gặp chị gái tôi và cũng chẳng biết thế nào mà hai người thân quen nhau. Chị tôi bảo đó là một người đàn ông tốt. Tôi cũng chỉ biết tin như thế, vì tôi tin chị.

Chị tôi năm nay ngoài 25 tuổi, tôi biết nguyên nhân sâu xa mà chị đi lấy chồng đột ngột đến thế. Tôi chỉ biết khóc, đúng là tôi luôn để cái khó, cái khổ cho chị gái mình gánh gồng hộ. Người làng và họ hàng nhà tôi luôn có những quan niệm ấu trĩ và cổ hủ, họ bảo những cô gái ngoài 20 mà chưa yêu đương, chồng con gì là những cô gái ế ẩm. Ba mẹ tôi thường bị người ta đem ra so sánh, bàn tán vì trong nhà nuôi hai gái ế, trước dư luận ấy ba mẹ tôi cũng tỏ ra mệt mỏi và ngại ngùng người làng vô cùng. Các bác tôi thì cứ giục hai chị em rằng:

“Chúng mày phải mau mau đi lấy chồng đi, cũng phải vì cái thanh danh dòng họ và để cho ba mẹ được nở mày nở mặt với chứ”.

Và chị gái tôi đi lấy chồng cũng là vì cái “thanh danh” của dòng họ, chứ thực ra tôi biết chị vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện hôn nhân. Chị nhường cho tôi những năm tháng bay bổng, những tự do. Chị còn bảo tôi được đi nhiều thì hãy cứ cố gắng tìm lấy cho mình một tình yêu và hạnh phúc thật sự, chứ chị ở làng thực ra cũng chẳng có nhiều sự lựa chọn. Chị gái đi lấy chồng, biết chị chọn được chỗ tốt tôi vui cho chị nhưng vẫn thấy rất buồn, nỗi buồn thật khó tả. Những lời hứa của tôi với chị lại cứ dang dở như vậy, nhưng có lẽ anh rể tôi sẽ là người mang đến cho chị những điều mà chị hằng ao ước, anh ấy có đủ khả năng để làm. Trong tiệc cưới tôi đã nghe anh nói với chị.

“Em có ước muốn gì cứ nói ra cho anh biết, có thể sẽ có những điều anh không thể biến nó thành hiện thực nhưng bằng cách này hay cách khác anh sẽ làm em trở thành một người vợ hạnh phúc…”

Có thể chị tôi đã tìm được một bến đỗ hạnh phúc xứng đáng nhưng tôi vẫn luôn cầu chúc cho chị - người chị gái tôi yêu thương nhất đời luôn được bình an và hạnh phúc như lúc này.

  • Dahlia
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.


Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

back to top