Về với biển
2020-10-02 01:20
Tác giả:
Quang Nguyễn
blogradio.vn - Các kỳ nghỉ hè cô vẫn hay một mình đến với biển, lang thang trên bờ cát như muốn tìm lại dư âm của mối tình đầu dù cô biết Khánh không còn trở lại đây nữa, nhưng điều đó vẫn như một thói quen. Và những hồi ức của biển như vỗ về trái tim cô, trái tim vẫn còn thương nhớ mối tình đầu.
***
Biển đã có từ bao giờ, những con sóng ngoài khơi hôn lên bờ cát trắng, nghe như khúc nhạc du dương lẫn vào tâm trạng làm cho con người ta xao xuyến yêu biển thêm.
Người ta đến với biển bằng những cảm xúc khác nhau, nhâm nhi giọt cà phê thả hồn theo cơn gió, những khi buồn thủ thỉ cùng biển sóng. Vào buổi chiều cảnh biển buồn như đơn lẻ, góc trời xa nhuộm đỏ hoàng hôn nghiêng, cánh chim trời vi vút trông bé tí những con tàu vời vợi chầm chậm đi.
Hương thích đến với biển vào buổi chiều vắng lặng, một mình đứng trước biển mắt ngó ra xa, một cảm giác bình yên hòa cơn gió nhè nhẹ, chân bước trên bờ cát mịn màng êm dịu, tìm lại dấu vết của mối tình đầu tiên.
Hương và Khánh quen khi cả hai được phân công về trường cấp 2 tại huyện. Họ dạy trái buổi nhau, cứ mỗi lần Khánh về thì Hương lại vào nhưng mỗi ngày Khánh đều ở lại chờ Hương vào rồi mới ra về.
Từ khi quen biết và có cảm tình Hương thường đến trường sớm hơn để gặp Khánh, căn tin dường như đã quá quen thuộc với hai người họ trong những giờ trưa.
Nơi sân trường vắng vẻ, chỉ có tiếng chim ríu rít trên cành cây, ghế đá luôn có hai người ngồi nói chuyện mỗi ngày, họ chỉ tạm biệt nhau khi tới giờ học sinh vào lớp.
Tình bạn đồng nghiệp đã chuyển sang cảm xúc yêu mặc dù họ chưa bao giờ nói ra. Là giáo viên họ hiểu nhau về sự vất vả của nghề nên luôn quan tâm chia sẻ đồng cảm cùng nhau, có lẽ vì lý do đó mà cảm xúc của hai người đã đồng điệu nhau trên con đường giảng dạy với niềm khát khao cháy bỏng trong ước mơ của mỗi người.
Ngày tổng kết cuối năm học Hương và Khánh cứ lặng lẽ nhìn nhau, hai gương mặt chất chứa nỗi buồn vì họ biết sẽ không còn gặp nhau mỗi ngày như trước nữa, nghe những tiếng ve râm ran, màu phượng như thắp lửa, họ lại càng buồn hơn.
Khánh đứng đằng xa lén nhìn Hương trong tà áo dài bay trong gió, với nụ cười hồn nhiên nói lời chia tay với các học trò, anh biết nụ cười ấy sẽ không bao giờ vui, nụ cười ấy đang gượng ép trang trí cho cái vẻ ngoài, nhưng bên trong lại là một nỗi buồn sâu thẳm được giấu kín không bao giờ bộc lộ. Đôi khi Hương nhìn sang thấy Khánh đứng thẫn thờ một mình ở hành lang, khác xa với với các thầy cô đang nói cười cùng nhau.
Buổi trưa đó tiệc tùng xong các đồng nghiệp ra về. Hương vẫn ngồi bên chiếc ghế đá như mỗi ngày chờ Khánh như một lời tạm biệt và hẹn gặp lại năm học sau. Nghĩ đến hai hàng nước mắt của Hương ứa ra, cô vội vàng lấy tay lau nước mắt khi thấy dáng của Khánh sắp đến gần.
“Hương không đi chơi với các thầy cô hay sao mà còn ngồi đây?”.
“Thôi Hương không đi đâu, Hương ngồi đây ngắm nhìn cảnh quan một lát vì ba tháng sau mới được trở lại. Còn Khánh sao lại không đi chơi với các thầy?”.
“Khánh thấy mệt trong người nên không muốn đi”.
“Vậy Khánh về nghỉ ngơi đi cho khỏe”.
“Khánh cũng muốn ở lại đây, vì Khánh cũng như Hương vậy, không muốn xa mái trường trong ba tháng hè dài. Tuy mới về đây dạy nhưng có quá nhiều kỉ niệm, nhớ lớp, nhớ học trò, nhớ sân trường, và nhớ…”.
“Nhớ gì vậy Khánh?”.
“Nhớ các đồng nghiệp”.
“Vậy trong các đồng nghiệp, ai là người Khánh nhớ nhiều nhất?”.
“Hương biết rõ mà”.
“Hương không biết”.
“Hương không nhớ các đồng nghiệp của mình sao?”.
“Dĩ nhiên là Hương nhớ rồi, con người chứ đâu phải cỏ cây mà không biết buồn, không biết nhớ”.
“Vậy thì Hương nhớ ai nhiều nhất?”.
“Câu này Hương hỏi Khánh, sao Khánh hỏi ngược lại. Nhớ ai nhiều nhất, Khánh tự biết mà”.
“Mùa hè đã đến rồi, Hương có dự định về quê không?”.
“Hương về, nhưng nếu ai dẫn Hương đi biển thì Hương sẽ ở lại”.
“Vậy để Khánh đưa Hương đi biển, Khánh rất thích biển”.
“Phải không đó, mà Khánh không về quê sao?”.
“Khánh phải ở lại đưa Hương đi biển chứ, ngày mai chúng ta cùng đi”.
“Nhanh vậy sao?”.
“Đúng vậy”.
Hai người họ cười tươi, niềm vui lấp đi nét buồn ban đầu đã hiện trên gương mặt họ. Ước mơ của cô giáo trẻ đã sắp trở thành hiện thực, được về với biển, cùng người mình thương nắm tay dạo bước trên từng bờ cát êm, nghe từng con sóng vỗ nhịp nhàng.
Khánh cũng vui mừng không kém gì cô, ngày mai đứng trước biển anh sẽ ngỏ yêu lời cùng Hương, đó là cơ hội tốt để anh thổ lộ tình cảm của mình sau một thời gian dài thương thầm đồng nghiệp.
Chiếc xe đã đưa họ đi đến với biển trong niềm mơ ước, trước mắt họ là màu xanh của biển cả bao la, với bãi cát trắng xóa, những cây dù nhiều màu sắc mọc san sát nhau, biển đẹp như giấc mơ, mà giấc mơ ấy bây giờ đã hóa thành sự thật.
Đêm đó Khánh đã dành sự bất ngờ cho cô, những cây nến cắm trên bãi cát theo hình trái tim bừng cháy, ngọn lửa của mối tình đầu thật ấm áp và hạnh phúc biết bao, lời yêu của Khánh dành cho Hương dưới ngọn nến lãng mạn, có tiếng sóng biển vỗ vào bờ như minh chứng cho một cuộc tình thủy chung đến mai sau.
Chiều đó hai người họ cùng dạo biển trong không gian yên vắng, tay đan tay, quay mặt về phía biển hứa hẹn sẽ có một đám cưới trong tương lai.
Thời gian sau Khánh chuyển trường về dạy ở quê, Hương vẫn ở lại, từ đó họ xa nhau, Khánh lập gia đình ở quê và có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn. Tuy ở lại có buồn, có thương nhớ nhưng Hương chưa bao giờ trách Khánh, vì trong tình yêu không phải cứ yêu nhau rồi sẽ thuộc về nhau sống bên nhau.
Hương thừa hiểu, cô dặn mình không được khóc mà phải chấp nhận nó. Cô cũng thấy ấm áp và hạnh phúc trong suốt thời gian vừa qua bên Khánh.
Cô mỉm cười khi nhớ lại những tháng ngày đầy mơ mộng cùng với Khánh, xem như một kí ức đẹp về mối tình mình đã có trong đời.
Ngày tổng kết, phượng nở đỏ rực sân trường, tiếng ve râm ran chào mùa hè, cảm xúc của những năm cũ cứ lặp lại trong tâm trí của cô và có lẽ cô vẫn chưa quên được Khánh dù biết anh đã có gia đình.
Cô vẫn thường hay ngồi bên chiếc ghế đá năm xưa, đôi mắt xa xăm hồi tưởng về năm tháng Khánh còn ở đây, cùng với cô.
Các kỳ nghỉ hè cô vẫn hay một mình đến với biển, lang thang trên bờ cát như muốn tìm lại dư âm của mối tình đầu dù cô biết Khánh không còn trở lại đây nữa, nhưng điều đó vẫn như một thói quen. Và những hồi ức của biển như vỗ về trái tim cô, trái tim vẫn còn thương nhớ mối tình đầu.
© Quang Nguyễn - blogradio.vn
Xem thêm: Cả thanh xuân chỉ là tạm bợ, suốt cuộc đời vẫn chẳng thể bên nhau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.