Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vé số may mắn (Phần 2/5)

2021-11-26 01:10

Tác giả: Vũ Duy Hiệp


blogradio.vn - Minh ăn vội chén cơm nguội để qua đêm với vài miếng cá kho đen nâu, vì đã được kho lại nhiều lần. Cậu đeo bên hông chiếc giỏ đen nhỏ, bên trong có đựng sẵn một xấp giấy vé số dày cui và một chai nước uống, chuẩn bị rời khỏi nhà.

***

Phần 2: Liều Lĩnh

Reng!!! Reng!!! Tiếng chuông báo thức dồn dập gắt tai vang lên như muốn xé tan không gian tĩnh mịch của buổi sớm. Minh lồm cồm bò dậy, tay cậu với lấy chiếc đồng hồ oái ăm đang reo kia mà đập một cái cho nó im miệng. Cái đồng hồ đáng ghét, suốt 3 năm qua đã tàn nhẫn cướp đi giấc ngủ ấm áp của Minh vào mỗi buổi sáng sớm. Ấy vậy mà sự tàn nhẫn ấy cũng dần hình thành nên thói quen dậy sớm của Minh.

Minh xếp gọn mền chiếu lại một góc, sau đó cậu đi xuống nhà tắm vệ sinh cá nhân cho đầu óc được tỉnh táo. Bầu trời lúc 4 giờ sáng nơi thôn xã hẻo lánh Xuân Hòa vẫn một màu tối đen thăm thẳm. Ngoài đồng sương mù dày đặc đang vần vũ trên những đám ngô tươi tốt rậm rì, khiến chúng choáng ngộp trong cái lạnh lẽo tê buốt của sương mai. Đâu đó thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gáy khàn đục của những con gà dở hơi dậy sớm, nghe mà thấy nhột dạ!

Minh khẽ rùng mình, bởi cái lạnh lẽo vô tội vạ của sương sớm. Cậu khoác vội cái áo len mỏng manh để có thêm chút hơi ấm, rồi đi xuống dưới nhà bếp.

"Mày nạo hết trái dừa để trên bàn rồi đong đầy mấy bọc muối mè nha!"

Bà Hồng vừa thấy Minh đi xuống thì lạnh giọng ra lệnh cho cậu làm việc phụ giúp bà ta. Nghe thấy thế, Minh cũng chẳng buồn động tâm, uể oải gật gật cái đầu đáp lại:

"Dạ, biết rồi!"

Bà Hồng được mỗi cái nghề nấu xôi làm kế sinh nhai, mà cũng phải công nhận xôi bà ta nấu cũng ngon thật! vừa thơm, dẻo và ăn rất vừa miệng. Chính vì thế, xôi bán ra rất đắt hàng, ngày nào cũng hết sớm. Chính vì buôn bán được khách nên bà Hồng nấu xôi với số lượng cũng không phải là ít, và vì một mình bà ta sợ làm không hết việc nên mới bắt Minh mỗi sáng khoảng 4 giờ phải thức dậy phụ làm. Còn về phần Minh do cũng nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ, Ba đi làm xa, tiền gửi về cũng chập chờn không ổn định và cậu cũng chủ yếu sống nhờ vào nồi xôi của bà Hồng, vì vậy cậu cũng không ý kiến gì về yêu cầu của bà Hồng.

Minh học bài đến khuya mà còn phải thức dậy sớm, buồn ngủ vô cùng, nhiều lúc cậu vừa làm vừa gục ngủ như gà mổ thóc, làm hỏng một vài thứ nên bị bà Hồng chửi té tát cái lỗ tai.

Trời dần về sáng, sương mù ngoài đường cũng nhạt dần, để thế chỗ cho những tia nắng mai ấm áp. Trên tán Xoan già, lũ chim đùa giỡn kêu la inh ỏi náo nhiệt một vùng. Những chiếc máy cày thô kệch bẩn lầy, lững thững từng chiếc rù rì ra đồng cày xới, để lại phía sau hàng mảng khói đen xám xịt hôi khét. Cảnh vật thoáng chút trở nên sinh động sau một đêm say ngủ mẩn mê.

Bà Hồng lẽo đẽo với chiếc xe thồ cũ kỹ, trên có nồi xôi to tròn vẫn còn đang tỏa nghi ngút khói thơm lừng hương nếp, đang chạy thẳng về phía thị xã Thuận Mỹ. Căn nhà bây giờ chỉ còn lại mỗi Minh đang lúi cúi dọn dẹp nồi niêu chén đũa. Minh ăn vội chén cơm nguội để qua đêm với vài miếng cá kho đen nâu, vì đã được kho lại nhiều lần. Cậu đeo bên hông chiếc giỏ đen nhỏ, bên trong có đựng sẵn một xấp giấy vé số dày cui và một chai nước uống, chuẩn bị rời khỏi nhà.

Khoảng cách từ nhà Minh đến thị xã Thuận Mỹ cũng khá xa, khoảng 3 km. Minh hàng ngày phải đi bộ từ nhà đến thị xã để bán vé số. Khoảng cách ấy đôi khi đối với những người quen đi xe máy là khá gần nhưng đối với những đứa trẻ phải đi bộ như Minh thì là khá xa. Sinh nghề tử nghiệp cũng là lẽ thường, chúng cũng phải chấp nhận mà đi thôi! Đi thường xuyên mãi rồi cũng thành ra quen, và đối với Minh cũng là như thế, vả lại cậu cũng thích vừa đi bộ vừa ngắm cảnh thôn dã xung quanh, điều đó hẳn cũng giúp cho tâm hồn cậu có thêm chút thư thái.

Ngày thường Minh chỉ bán vé số quanh quẩn ở vùng ngoài rìa thị xã, cậu chưa bao giờ vào vùng trung tâm phía trong. Minh nghe được mấy thằng bạn cùng nghề nói là trung tâm thị xã người đông nên bán vé số rất được khách. Nhưng ở đó có đám nhóc bặm trợn cũng bán vé số, số lượng khoảng mười đứa. Chúng nó hầu như độc chiếm địa bàn nơi đó, những đứa bên ngoài mới vào trong đó bán đều bị chúng nó dằn mặt cảnh cáo một trận. Tóm lại nếu muốn buôn bán yên ổn nơi đó thì phải nộp tiền bảo kê cho bọn nó. Phần Minh cũng không muốn dây dưa với bọn du đãng cơ hồn đó, nên cậu cũng yên phận bán buôn ở vùng ngoài rìa thị xã.

Minh ghé vào hàng cà phê vỉa hè, nơi có mấy ông già đang tụ ba tụ năm đánh cờ tướng.

"bác ơi! Mua dùm con tờ vé số". Minh nhẹ giọng chào mời.

"Đi chỗ khác chơi nhóc, để ông còn suy nghĩ nữa". Một ông già lên tiếng xua đuổi Minh, mắt ông ta không thèm liếc nhìn tới Minh một cái mà chỉ chăm chăm nhìn vào bàn cờ trước mặt, tay phất phất như đuổi ruồi ra hiệu cho Minh tránh xa đi chỗ khác, tránh làm phiền người khác. Những ông già còn lại khẽ liếc Minh, ánh mắt có vẻ khó chịu vì sự quấy rầy của cậu.

Minh cũng rõ thái độ của họ nên cũng chẳng nói gì thêm, lặng lẽ rời đi và tấp vào một quán ăn bên cạnh. Quán này cũng tương đối rộng rãi, bên trong có một vài vị khách đang mải miết dùng bữa. Minh tiến lại bàn có anh thanh niên quần áo gọn gàng, sạch sẽ của dân văn phòng.

"Không mua...".

Chưa để Minh kịp lên tiếng, gã thanh niên kia đã trả lời hai tiếng cộc lốc, mắt cũng chẳng buồn ngó tới Minh một cái, cứ như thế cắm cúi mà ăn, thái độ nồng đậm chất khinh người. Minh tiếp tục rảo qua những bàn khác chào mời, thế nhưng cũng chẳng ai thèm đoái hoài mà mua cho, dù chỉ một tờ. Lúc này Minh có hơi chút chán nản, lầm lầm lũi lũi lê xác ra khỏi quán.

Trong xã hội, nghề bán vé số cũng là nghề công khai, công bằng và hợp pháp như bao nghề khác. Thế mà trong mắt người ta nó dường như là một nghề hạ tiện thấp kém nhất xã hội, chỉ sau nghề xin ăn. Và như vậy số phận những người bán vé số cũng vô tình vạ lây theo cái nghề ấy! Họ đi đến đâu cũng bị người ta khinh khi, chán ghét, thậm chí còn tỏ ý xua đuổi lảng tránh. Phải chăng có một sự bất công tàng ẩn trong xã hội?

Suốt từ sáng đến giờ, mặc dù đã rảo qua nhiều nơi nhưng Minh cũng chẳng bán được bao nhiêu, mảy may cũng được chục tờ vé số. Tâm trạng Minh chán trường không thôi, buôn bán ế ẩm đến cả mốc meo. Chợt trong đầu Minh thoáng hiện ý định muốn đi sâu vào trong trung tâm thị xã bán thử một lần. Mặc dù biết là đám nhóc cơ hồn trong đó là một nỗi lo ngại lớn nhất đối với Minh, thế nhưng cậu cũng nghĩ thoáng hơn rằng: "Trung tâm thị xã cũng tương đối rộng lớn, nhiều ngõ ngách, mình bán nơi đó cũng chưa chắc gặp phải lũ kia, mà nếu có gặp phải thì mình sẽ lẫn trốn cho qua chuyện hoặc cùng lắm nhanh chân chạy ra khỏi vùng trung tâm là được thôi!". Sau khi cẩn thẩn cân nhắc một hồi, cuối cùng Minh cũng quyết định đi sâu vào thị xã một lần.

Tiếng kèn xe inh ỏi, tiếng người nói chuyện, rao bán rôm rả khắp nơi gợi cảnh tượng náo nhiệt nhộn nhịp nơi trung tâm thị xã. Khu công viên gần đường lớn Hùng Vương chen chút những người đủ mọi loại thành phần tuổi tác, họ đang chăm chỉ tập luyện thể dục buổi sáng, thân mình cùng nhịp nhảy theo tiếng nhạc xập xình sôi động. Bên cạnh công viên, những hàng nước cùng hàng ăn sáng mọc lên san sát kín kẽ như cỏ dại, dòng người ra vào liên tục như dệt cửi.

“Mua giúp em tờ vé số đi mấy chị gái xinh đẹp ơi!“

Minh khuôn mặt tươi cười, mời mọc với giọng điệu đầy nịnh nọt đám thanh niên trẻ, đang ngồi uống nước bên cạnh công viên sau buổi tập thể dục đầy mệt nhọc. Nghe thấy có người khen mình xinh đẹp, các chị gái tươi tắn ra mặt.

“Đưa chị xem số coi nhóc!“

Một chị gái tóc cột đuôi ngựa, mặt mày nở hoa, miệng cười tủm tỉm, lên tiếng yêu cầu rồi đưa tay bắt lấy cọc vé số trên tay Minh.

“Hôm nay tui thấy phấn khởi trong lòng, hay là tụi mình chọn số đuôi 09 cho may mắn nha mấy bà?“

Chị gái tóc đuôi ngựa tay vừa vạch xem vé số vừa yêu cầu đám bạn. Thấy bọn kia gật đầu tỏ vẻ tán đồng, chị gái cao hứng nói tiếp:

“Tụi chị lấy 10 tờ nè nhóc!“

Chị gái tóc đuôi ngựa thuận tay rút 10 tờ vé số, rồi đưa trả lại xấp vé số cùng tiền mua cho Minh.

“Cám ơn! Chúc các thần tiên tỉ tỉ may mắn!“. Minh miệng nịnh đầy mật ngọt.

“Đúng là thằng quỷ dẻo miệng!“.

Chị gái tóc đuôi ngựa nguýt Minh một cái, trên mặt dạt dào kinh hỷ. Minh cười hố hố rồi nán lại ghẹo mấy chị gái xinh tươi thêm chốc lát. Sau đó cúi chào ra đi, để lại phía sau tiếng cười khúc khích đầy vui thích của những nàng tiên.

Minh rảo qua những hàng nước bên cạnh tiếp tục mời bán. Trông thấy phía trước có một anh thanh niên tướng tá cao to, mắt đeo kính râm đậm chất phái mạnh, cổ đeo dây truyền vàng ròng trên có gánh năn hổ sắc bén, đang nhấp uống cà phê cùng phì phèo điếu thuốc lá khói bay mịt mù. Minh thầm đoán chắc anh này thuộc dân đại gia và có lẽ hào phóng đôi chút.

“Ông chủ sáng giờ phát tài chưa ạ, mua dùm em tờ vé số đi!“. Minh nhe răng cười mời mọc.

“Phát tài thì chưa thấy mà chỉ thấy phát rầu đây!“. Anh thanh niên đại gia lạnh lùng nói.

“Cỡ như ông chủ đây còn có chuyện gì làm ông sầu não, chỉ có bồ nhí nó giận dỗi thì mới sầu thế thôi!“. Minh vừa nói vừa híp mắt đầy vẻ xăm soi nhìn anh thanh niên đại gia.

“Ha… ha… thằng này đoán hay! Chẳng qua anh mày mới trúng lô đất năm tỉ. Con bồ nhí thấy thế bắt anh mua cho nó chiếc xế tỉ rưỡi, anh thấy số tiền đó hơi lớn nên dụ nó mua thứ khác rẻ hơn. Ấy thế mà nó nhất định đòi mua xe cho bằng được rồi giận anh mấy ngày nay, làm anh không cơm cháo gì với nó được hết. Chú mày thấy như thế có nên phát rầu hay không nào?“. Anh thanh niên kể lể nét mặt đầy vẻ ưu sầu cùng bức bối.

“Ui! Có gì lớn lao đâu mà suy nghĩ, cứ mua của em vài tờ vé số, chiều trúng chục tỷ thì đến cả chục chiếc xe anh còn đáp ứng kịp chứ đừng nói một chiếc. Em là cháu chín đời của thần tài đây?“. Minh vừa nói vừa vỗ ngực phét lác hùng hồn.

“Há… há... chú mày có là cháu chín đời lão ăn mày Cái Bang thì có, chỉ được cái mồm phét lác là tài tình thôi!“. Anh thanh niên đại gia cười muốn rách miệng mà trào phúng Minh.

“Đâu, chú mày có số 69 không, anh lấy hết“.

“Dạ, còn 25 tờ“. Minh vừa nói vừa mừng thầm trong bụng, rồi cậu rút vé số đưa cho anh thanh niên đại gia.

“Đây tiền vé số, còn dư bao nhiêu bo hết cho chú luôn!“. Anh thanh niên vừa nói vừa đưa cho Minh 300 nghìn.

“Dạ cám ơn! Chúc ông chủ may mắn!“

Minh chào anh thanh niên một cái rồi quay đầu ra đi, mặt đầy phấn khởi vì số tiền bo khi nãy. Minh tiếp tục rảo một vòng qua công viên mời bán vé số, và với cái miệng dẻo quẹo như mật ong, thoáng chốc cậu đã bán được hơn 100 tờ vé số.

“Chà! Giá mà ngày nào cũng được bán ở chỗ này thì quá thơm!“. Minh thầm cảm thán trong lòng.

“Ầy! Nhưng mà chỉ ngại gặp đám thằng Hùng gấu thôi, chán!“.

Vừa mới còn cao hứng vui sướng mà giờ Minh đã nhanh chóng hụt hẫng cảm xúc khi nghĩ đến đám thằng Hùng gấu bán vé số nơi đây, chắc chắn rằng việc buôn bán của Minh sẽ không thuận buồm xuôi gió vì bọn chúng.

(Còn nữa)

© Vũ Duy Hiệp - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Replay Blog Radio: Những ngày cuối đông

Vũ Duy Hiệp

Mình có sở thích yêu thể thao và âm nhạc, sáng tác truyện

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

5 thói quen khiến sự lo âu trở nên tồi tệ hơn

5 thói quen khiến sự lo âu trở nên tồi tệ hơn

Nếu bạn muốn giữ cân bằng và ngăn chặn sự lo âu của mình, hãy xây dựng một cuộc sống lành mạnh với giấc ngủ chất lượng và những thói quen tốt.

Nên ở lại thành phố làm việc hay về quê làm việc

Nên ở lại thành phố làm việc hay về quê làm việc

Mỗi lựa chọn đều mang lại những ưu và nhược điểm riêng, và điều quan trọng là phải đánh giá và xem xét những điểm này một cách tỉ mỉ trước khi đưa ra quyết định cuối cùng. Ở lại thành phố hay trở về quê đều có lợi ích của riêng nó nhưng bạn có nhìn thấy lợi ích đấy không, hay chỉ nhìn thấy mặt bất lợi của nó thì lại khác

Mênh mông tình đất

Mênh mông tình đất

Cô tin là đất ở đây linh thiêng lắm, đất có tâm hồn đất có linh hồn trong đó, đất có thể hiểu được tiếng nói của người nên đã bao năm ở nơi này mà cô cứ thấy cuộc sống khấm khá hẳn lên và ngày càng đạt được giống như những gì cô mơ ước.

5 cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo nổi trội nhất

5 cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo nổi trội nhất

Cùng khám phá đâu là những cung hoàng đạo sở hữu khả năng sáng tạo cực kỳ ấn tượng nhé!

Đã từng là hồi ức đau buồn

Đã từng là hồi ức đau buồn

Chúng ta không thể vượt qua bất cứ trở ngại gì vì đơn giản anh không hề yêu em như em đã tưởng. Và cũng vì ngay từ đầu anh đã không trân trọng tình yêu của em rồi nên mọi thứ đã không ý nghĩa gỉ nữa khi anh muốn làm bất cứ gì cho em.

Khởi đầu và kết thúc

Khởi đầu và kết thúc

Nhưng cũng chính từ những giọt nước mắt chia ly, chúng ta nhìn thấy ánh sáng phía trước. Bởi thanh xuân cuối cấp không chỉ là kết thúc mà còn là sự khởi đầu của một chặng đường mới. Đó là thời điểm chúng ta có thể tự do lựa chọn con đường của mình

Bao la biển trời

Bao la biển trời

Ông Ba nhìn ra xa, ngoài kia là biển cả bao la, người bạn lớn của ông của con tàu của ông của gia đình ông biết bao năm tháng. Chắc biển cũng thấu hiểu những nỗi lòng của ông của những người làm công việc như ông.

4 nguyên tắc mà người EQ cao luôn ngầm hiểu với nhau: Dù thân đến mấy cũng đừng động vào

4 nguyên tắc mà người EQ cao luôn ngầm hiểu với nhau: Dù thân đến mấy cũng đừng động vào

Giao tiếp giữa người với người là một loại nghệ thuật, làm sao để thân thiết là không sỗ sàng, lịch sự mà không bị xa cách?

Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!

Cảm ơn bạn vì đã sống tử tế, trở thành một con người tử tế!

“Vẻ đẹp của thế giới, không nằm ở thế giới. Mà nó nằm ở cách nhìn của chính cậu”. Thế giới sẽ luôn đẹp khi ta biết cho đi và truyền những cảm hứng tích cực đến mọi người

Đứa con bất hiếu

Đứa con bất hiếu

Không phán xét, không đồng cảm vì những hành đồng động đó, nhưng trong tôi luôn có những dấu chấm hỏi cho những hiếu kì trong lòng mình. Có những đứa con yêu mẹ nhiều, thương mẹ ít, nhưng làm gì có đứa con nào không thương mẹ của mình. Và, chắc cũng không có người mẹ nào không yêu thương con mình.

back to top