Phát thanh xúc cảm của bạn !

Về bên nhau

2024-03-24 16:20

Tác giả:


blogradio.vn - Nhưng Trung vẫn như vậy, vẫn cứ lầm lũi một mình và ít trò chuyện vui chơi cùng các bạn dù các bạn rất yêu quý em và còn muốn thân thiết với em nhiều nữa nhưng Trung cứ như mặc cảm với hoàn cảnh của mình.

***

Tôi nhớ mãi câu chuyện về cậu bé Trung năm ấy, khi tôi vừa lập gia đình và sống trong một căn chung cư nhỏ ở ngay trên một con phố cũng là trung tâm của thành phố này. Cứ mỗi buổi sáng thức giấc tôi đều thấy đau đầu vì tiếng ồn ngay ở ngôi nhà phía dưới lầu, tiếng một người phụ nữ quát tháo và chưởi mắng con mình thậm tệ, gần như sáng nào cũng thế. Riết rồi làm tôi thấy tò mò về đứa con ấy, vì tôi không hề nghe tiếng thằng bé nói lại một câu nào, tôi chỉ nghe tiếng khóc mà thôi.

Đó là cậu bé Trung, như tôi viết ở trên, cậu bé đang học lớp bốn ở một trường tiểu học. Và sau đó tôi được nghe toàn bộ những câu chuyện về cậu bé rất tình cờ qua lời kể của một cô giáo là cô giáo của cậu bé, và là bạn của một người bạn của tôi. Vì hôm đó tôi cũng có mặt ở đó, ở nhà bạn nên tôi được nghe hết.

Trung không được sống cùng mẹ ruột, ba mẹ em chia tay khi em mới vào lớp một. Mẹ em vì lý do kinh tế nên tòa đã xử là em được sống với ba, rồi từ đó là những ngày tháng em vừa mất đi tình yêu thương của mẹ vừa phải chịu những lời đay nghiến cay nghiệt và những trận đòn từ người mẹ kế mà em gọi là dì. Cô giáo trực tiếp dạy Trung nói là em rất im lặng và cứng đầu, nói sao cũng không được, vở của em thì chữ viết chữ không. Em thích thì em viết còn không em cứ ngồi ỳ ra một chỗ, cô giáo nhắc thì em lấy vở ra rồi vẽ nghệch ngoạc trong đó. Nhưng rất kỳ lạ là Trung tiếp thu bài rất nhanh, cô giáo em cũng phải ngạc nhiên và cả thích thú nữa. Giờ học như vậy nhưng cứ đến giờ thi là em làm bài rất cẩn thận, viết chữ rất đẹp và giải toán rất nhanh, bài thi nào em cũng đạt điểm mười tối đa. Trung còn có năng khiếu vẽ rất đẹp và còn có thể hát những bài hát bằng tiếng anh rất đúng làm ai cũng ngạc nhiên. Chỉ là Trung rất xa cách với các bạn, rất ít nói và gần như không tham gia vào những hoạt động vui chơi chung của lớp. Chỉ có một lần trường tổ chức giải bóng đá vậy là Trung tham gia, đó là lúc Trung đã lên cấp hai và ai cũng công nhận Trung rất có năng khiếu về bóng đá. Cô giáo kia kể rằng cô cũng rất hồi hộp và lo lắng khi tiễn Trung bước lên cấp hai, cô nói đó là một học sinh đặc biệt nhất và làm cô nhớ nhất vì tính cách, vì những điều Trung đã bộc lộ trong quá trình học tập tại trường. Mà ai biết chuyện cũng đều nói đó là do hoàn cảnh sống của gia đình Trung như thế nên em mới như thế, chỉ là ở Trung rõ ràng có những năng khiếu hơn người. Trung có thể vẽ rất đẹp, hát tiếng anh rất hay và đá bóng rất giỏi. Các thầy cô nói Trung nổi bật nhất là môn tiếng anh nhưng ai hỏi em cũng nói sau này mơ ước của em là trở thành một kiến trúc sư, vì em muốn được xây dựng nhiều nhiều ngôi nhà đẹp cho mọi người. Và Trung còn được muốn sống cùng mẹ, em nói em rất nhớ mẹ và mẹ em cũng xa em lâu quá rồi mà không về thăm em.

Trung kết thúc mấy năm cấp hai của em toàn với danh hiệu học sinh giỏi, và cô giáo kia nói Trung vẫn mong chờ được gặp lại mẹ và ngày nào em cũng đứng tựa cửa chờ mẹ quay về.

Tôi rời đi khỏi đó sau đó ít lâu vì tôi chuyển sang sống ở một nơi khác, là nơi ở hiện tại của tôi nên tôi không biết sau này Trung có gặp lại mẹ em không. Tôi chỉ có quay lại nơi đó mấy lần và được biết càng lớn Trung học càng giỏi, cô bạn của tôi ngày trước kể rằng Trung được dự thi học sinh giỏi thành phố về anh văn và đạt được giải cao lắm, ai nghe cũng mừng cho em. Nhưng Trung vẫn như vậy, vẫn cứ lầm lũi một mình và ít trò chuyện vui chơi cùng các bạn dù các bạn rất yêu quý em và còn muốn thân thiết với em nhiều nữa nhưng Trung cứ như mặc cảm với hoàn cảnh của mình. Trung cứ thích im lặng và đơn độc như vậy, chỉ là em học giỏi và nổi bật lên trong nhiều khả năng khác nên nhiều thầy cô cứ nói sau này Trung sẽ còn tiến xa hơn nữa.

Lần cuối cùng tôi được biết về Trung là khi em đang học năm cuối cấp, là năm lớp mười hai. Tôi không biết Trung có theo đuổi được giấc mơ ngày nào của em là trở thành một kiến trúc sư hay không, tôi chỉ thấy mừng và muốn chúc mừng em vì tôi biết mẹ Trung đã quay về đón em đi. Mọi người nói bây giờ mẹ Trung đã ổn định về kinh tế nên đã đón em theo sống cùng. Vậy là cuối cùng Trung cũng chờ được mẹ, cũng chờ được ngày hạnh phúc nhất của em.

Tôi còn biết một niềm hạnh phúc khác to lớn của Trung là em tiếp tục có tên trong danh sách thi học sinh giỏi cấp tỉnh về môn tiếng anh, và Trung cũng đạt được giải cao lần nữa. Và còn điều này đã làm mọi người vui nhất và yên tâm nhất là Trung đã nói cười đã cùng vui dùa với các bạn. Cô bạn tôi kể ngày hôm đó, ngày Trung ôm vào lòng rất nhiều hoa và nhận được rất nhiều lời chúc mừng từ các bạn, từ các thầy cô và cả mẹ mình thì Trung đã khóc. Những giọt nước mắt như đã được kìm nén bao ngày cứ thi nhau chảy dài trên gương mặt cậu bé Trung vô cùng nghị lực và mạnh mẽ ngày nào. Rồi mẹ Trung đã làm tiệc mời các bạn của Trung cùng dự.

Cuối cùng Trung cũng đã trở về trong vòng tay yêu thương của mẹ, Trung đã trở về trong tình bạn ấm áp chân thành và trong cả tình thương của các thầy cô, của những người lớn khác trong khu phố của em ngày nào. Mà sau này Trung đã lặng lẽ chia sẻ với mẹ là em thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng vì được ngồi sát bên bạn bè và em cảm nhận được những tình cảm nồng ấm nhất chân thật nhất của bao người dành cho mình. Tôi tin là Trung sẽ còn tiến rất xa rất xa nữa trên con đường em đi sau này. Nhưng dù cho mai sau em có như nào thì buổi tiệc hôm ấy, những niềm vui hôm ấy, tất cả những gì em đã trải qua, em đã từng có trong mười mấy năm học phổ thông chắc chắc em ấy sẽ không quên. Và Trung sẽ nhớ lâu nhất sẽ nhớ mãi cái buổi tiệc ấy, buổi tiệc đơn sơ nhưng rất ấm vì em có mẹ bên cạnh, vì em có những người bạn bên cạnh, vì em có tình yêu thương bên cạnh, nên tôi tin vậy. Sau này trên những con đường rất rộng rất dài ngoài kia sẽ có một cậu bé một chàng trai tên Trung luôn ghi nhớ, luôn mang theo trong trái tim mình ngày được cùng về bên nhau với mẹ với bạn bè của cậu. Đó sẽ là những sức mạnh dịu dàng mà mạnh mẽ nhất, sẽ là những hành trang quý báu nhất để nâng đôi chân cậu bé Trung ngày nào được bay lên và bay cao hơn nữa trên những bước đường đời.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Trái Tim Từng Tổn Thương Sẽ Càng Kiên Cường Và Mạnh Mẽ | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

back to top