Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi trẻ hãy cứ bước ra mà trải nghiệm

2022-02-22 01:25

Tác giả: AGNF


blogradio.vn - Trải nghiệm của tôi chưa đủ. Phải rồi, tuổi trẻ cần trải nghiệm. Có lẽ tôi nên đi đâu đó, trải nghiệm điều gì đó mới mẻ, để tìm được một tôi trong đó. Đi đâu đây nhỉ? Không rõ nữa. Nhưng trời tạnh mưa rồi, với chiếc áo khoác, đeo vội chiếc máy ảnh vào cổ, xỏ đại chân vào đôi boot để sẵn trước cửa từ hôm qua.

***

Trời hôm nay mưa, tôi cuộn người trong chiếc ghế mây cạnh cửa sổ lớn, hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi xa kia trắng xóa một màu mưa. Nơi xa đó có gì vậy? Trong bộ não của tôi bắt đầu mường tượng cảnh mình đặt chân đến nơi xa đó? Tôi lại tự hỏi “Nơi xa đó có gì?”. Cánh rừng thông xanh đó rốt cuộc có gì ở đó, một sự bí ẩn khó tả cứ ám ảnh lấy tôi.

Laptop vẫn mở những bản nhạc quen thuộc, âm thanh đó cứ dội vào đôi tai đang ù lên do đeo tai phone quá nhiều của tôi. Tôi thú thật tôi cần nhạc để ngủ, và nếu mở nhạc bằng loa điện thoại sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng của tôi. Nên tôi luôn đeo tai phone lúc ngủ, dần thành thói quen khó bỏ. 

Bước đến khu bếp định nấu gì đó để ăn, nhưng mở tủ ra lại thấy những thứ đã quá quen thuộc trong mỗi bữa ăn. Lại thôi, tôi quay lại và tiếp tục cuộn người trong chiếc ghế mây nơi cửa sổ lớn và tiếp tục nhìn vào nơi xa đó. Lạ nhỉ.

Liệu tôi có nên đi đến đó khi trời tạnh mưa? Mà thôi, tôi còn rất nhiều việc phải làm. Tuổi trẻ có quá nhiều thứ phải làm, nhưng tâm hồn tôi lại già nua và không còn đủ sức lực để chạy theo sự chóng vánh của nó. Tuổi trẻ là gì nhỉ? Là hoài bão, ước mơ hay là đam mê. Tôi không có chúng. Nghe có vẻ đáng thương nhỉ.

Tôi hiện tại như đang sống cho qua ngày đoạn tháng, tôi đang trong một tuổi trẻ không hoài bão, không ước mơ, không lý tưởng. Không có gì. Đó có lẽ cũng là lý do vì sao tôi chọn Đà Lạt để học Đại học. Một thành phố dành cho những kẻ như tôi, hoặc cũng có thể dành cho những ai đang tổn thương trong tâm hồn. 

Tâm hồn tôi liệu có đang tổn thương không nhỉ? Hay đơn giản chỉ là sự mông lung của tuổi 18. Tôi cũng không rõ bản thân đang muốn gì. Tôi nên làm gì với bản thân tôi. Một sự vô định khiến người ta thoải mái, một vũng lầy khiến con người thấy êm ái và ấm áp như đang được nằm trong chăn bông ấm áp.

Cửa mở, bạn cùng phòng của tôi đi làm thêm về. Cô ấy luôn như vậy, chăm chỉ như một con ong ngày ngày cần mẫn hút mật. Hôm nay cô ấy mua thêm lẩu về định cùng ăn với tôi và rồi khi đặt bọc đồ nấu lẩu lên bếp là lại luyên thuyên đủ thứ chuyện nào là chuyện ở chỗ làm có anh kia đẹp trai lắm, đang học năm ba, hay có chị nhân viên sáng nay mới cãi nhau với người yêu, hay đôi khi chỉ đơn giản như hôm nay quán đông khách hay vắng khách. Chỉ thế thôi, nhưng từ khi tôi gặp gỡ và sống chung với cô ấy, trong cuộc đời tôi bỗng xuất hiện một nốt La trong vô vàn nốt Đồ. 

Cô ấy như một ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua lớp mây mù đã bao vây tôi suốt bao tháng ngày. Nhiều khi tôi nhủ lòng sao mình không thể được như cô ấy dù chỉ một ngày thôi. Tươi cười và niềm nở với tất cả mọi người.

Trải nghiệm của tôi chưa đủ. Phải rồi, tuổi trẻ cần trải nghiệm. Có lẽ tôi nên đi đâu đó, trải nghiệm điều gì đó mới mẻ, để tìm được một tôi trong đó. Đi đâu đây nhỉ? Không rõ nữa. Nhưng trời tạnh mưa rồi, với chiếc áo khoác, đeo vội chiếc máy ảnh vào cổ, xỏ đại chân vào đôi boot để sẵn trước cửa từ hôm qua.  Mở tung cánh cửa, tôi bước ra ngoài kia. Nơi xa đó tôi sẽ đến với bạn. Đừng đi đâu nhé. Tôi đang đến rồi. Một tôi mới đang đợi tôi ở đâu đó ngoài kia.

Cô bạn cùng phòng gọi với theo tôi “Đi đâu đấy, về sớm cùng ăn nhé!”, “Được thôi” tôi trả lời. Sau lưng tôi cô ấy đang cười.

© DT Ngà - blogradio.vn

Xem thêm: Ở tuổi 27, quyết định nào là sáng suốt cho cuộc đời mình? | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top