Cảm ơn anh vì đã yêu em một lần nữa
2022-02-08 01:25
Tác giả:
Shiro Nguyễn
blogradio.vn - Anh xoa xoa, trấn an tôi, “Nín đi anh thương này” và vẫn là chất giọng ấm áp đó. Điều đó khiến tôi bình tĩnh và cảm thấy an toàn quá đỗi. Cảm ơn anh, vì đã yêu tôi một lần nữa.
***
Tôi và anh học cùng lớp, sau một lần hoạt náo tôi được chuyển chỗ ngồi xuống gần cuối lớp, vô tình chạm mặt cậu bạn cùng lớp mà ít khi trò chuyện, và cậu ngồi phía sau tôi. Tôi rất thích học tiếng Anh cùng với sự chăm chỉ của mình, tôi biến nó thành môn sở trường của bản thân. Anh thỉnh thoảng cũng hay hỏi bài tôi, đại loại như.
“Đình ơi, từ này phát âm như thế nào? Câu này nghĩa là gì vậy Đình?”
Tôi ngày ấy tuy ít nói nhưng rất thân thiện nên sẵn sàng trả lời những câu hỏi ấy, chứ không phải kiểu học sinh học giỏi, làm cao không trả lời.
Tuy nhiên, trái ngược với một người ít nói như tôi thì anh là người phải gọi là “loi nhoi”, thích tạo màu cho lớp và bản thân mình. Nên có thể nói tôi cũng không gọi là thiện cảm với anh mấy.
Mùa hè đến, những tán phượng đã nở hoa đỏ rộ cả sân trường, lát đát dưới sân nhiều cánh được gió mang đi xa, du ngoạn đến những miền đất xa xôi. Tôi đang lướt mạng xã hội và chat cùng đám bạn thân, đấy cũng là kỳ nghỉ hè đầu tiên của tôi sau khi thi chuyển cấp 3. Bỗng dưng tiếng chuông messenger quen thuộc vang lên, chợt tôi thấy tin nhắn từ anh, chúng tôi có kết bạn Facebook từ trước đó nhưng không tương tác nhiều, anh hỏi.
“Đang làm gì vậy em?”.
Tôi đọc dòng tin ấy mà bỗng dưng tim lạc mất một nhịp vì bất ngờ, sao cậu ấy lại nhắn tin cho mình, và với nội dung như vậy.... Phải chăng là... Tôi lấy lại bình tĩnh, chờ 1 phút mới trả lời lại cái tin nhắn “một nhịp” ấy.
“Lớn hơn ai mà kêu người ta là em”, tôi trả lời với giọng cáu gắt. “Em này chỉ khi là em gái hoặc là khi gọi người yêu thôi!”
“Thế muốn là người yêu hay là em gái?”, cậu ấy trả lời lại với vẻ khá là khiêu khích tôi.
“Ơ, tên này hôm nay gan nhỉ!”, tôi nghĩ thầm, chắc là đang trêu mình đây mà, được thôi, chị đây chơi tới với cưng luôn.
Chấp nhận thách thức, tôi nhắn “Làm người yêu đi!”
Và khi kịp bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra là mình vừa đùa quá trớn rồi, nhưng “Đã phóng lao thì phải theo lao” thôi. Dù bản thân cũng khá là ngại ngùng và thích thú.
Ở tuổi 16 đó, tôi chưa biết được yêu là như thế nào. Thấy đám bạn có người yêu, tôi cũng tò mò muốn có biết cảm giác ấy. Và rồi chúng tôi quen nhau nhờ cái kiểu thách thức có vẽ đùa vui như thế. Nhưng hóa ra là anh có tình cảm với tôi thật – anh thổ lộ sau một thời gian hai đứa tìm hiểu nhau, còn tôi thì đang tập thích nghi với cảm giác được quan tâm, chăm sóc từ người yêu của mình.
Một tháng sau, tin nhắn từ anh thưa dần, tôi cũng hiểu một phần vì anh là con cả trong gia đình, bận bịu lo toan cuộc sống, ấy vậy nhưng tôi không thể lờ đi những sự dỗi hờn của con gái nên tôi hay trách móc vì sự vô tâm từ anh. Cho nên chỉ sau vài tháng quen nhau, chúng tôi, tôi và anh quay trở lại với vai trò làm bạn cùng lớp.
Trùng hợp đó cũng là khi năm học mới vừa bắt đầu, chúng tôi đối diện nhau một cách gượng gạo trong lễ khai giảng ở trường. Không may thay, mà đôi khi nó lại giúp chúng tôi thoát khỏi sự gượng gạo đó, chúng tôi bị tách lớp, không học cùng nhau và cũng không còn ngồi cạnh nhau được nữa. Số lần đối diện gượng gạo đó dần dần được thu hẹp về con số 0.
Chúng tôi tất bật ôn tập cho kỳ kiểm tra, thi cử phía trước. Để chuẩn bị kỹ càng hơn cho việc thi đậu tốt nghiệp, học Đại học, tôi đăng ký thêm lớp ôn tăng cường buổi tối, lớp học kéo dài đến 8 giờ tối. Những buổi đi về ấy tôi khá là sợ, vì đường quê khi ấy chưa có đầy đủ đèn đường, ánh sáng dẫn lối tôi về đến nhà chính là ánh trăng, ánh điện be bé lọt ra từ nhà dân và hơn hết là ánh sáng niềm tin bên trong tôi.
Hôm ấy, như thường lệ, tôi kết thúc lớp học thêm của mình, tôi nhanh chân lao về nhà bằng xe đạp trên con đường vừa vắng, vừa tối, đâu đó trong tôi mách bảo là sắp có chuyện không lành. Với thân hình mảnh khảnh này, chỉ một cơn gió mạnh đã có thể thổi bay tôi bất cứ lúc nào.
Dự cảm không lành ấy đột nhiên rõ ràng hơn, và “nó” đã đến từ phía sau, tôi nghe tiếng xe máy chầm chậm, lên ga không đều, con đường tối tăm đó cũng bị xóa tan bởi chiếc đèn xe máy kia. Tôi vừa mừng vì đã không phải một mình trong bóng tối nữa rồi, nhưng cũng sợ hãi vì tiếng ga động cơ xe máy sau tôi một lúc một chậm, một rõ, như thể đang “nhắm” vào tôi.
Chợt “Bé ơi, đi đâu một mình giữa trời tối vậy em?”, tiếng nói từ người điều khiển chiếc xe máy phía sau phát lên.
“Thôi không ổn rồi, là kẻ bám đuôi chăng? Nhưng mình đâu có đẹp đến độ người khác phải chú ý tới”, tôi sợ hãi, tự bảo với chính mình, và bằng hết sức bình tĩnh, năng lượng cuối cùng còn sót lại sau ngày học, tôi dồn sức vào con ngựa sắt, cứ thế mà đạp, càng nhanh càng tốt.
Chiếc xe máy phía sau theo đó cũng đột ngột tăng tốc đuổi theo tôi.
“Em gái, sao anh hỏi mà không trả lời, nhìn nhỏ vậy mà cũng đạp xe nhanh ghê!”, lại là tiếng nói từ con người xa lạ kia.
Tôi bắt đầu run lên, nhưng... đây không phải là lúc thích hợp để tôi bánh bèo, yếu mềm. Nhưng càng không có đủ can đảm để tiếp chuyện cái tên xa lạ kia.
“Mày hỏi gì? Muốn biết thì hỏi tao này, tao trả lời giúp cho”. Giọng nói nam tính có phần đe dọa. Hừm, nghe có phần quen quen phát ra từ hướng ngược lại. Ánh đèn xe máy chói lòa cùng tiếng nổ máy của 2 động cơ kia làm phá vỡ bầu không gian yên tĩnh hằng có của màn đêm kia.
Chiếc xe ấy chắn lại giữa đường, buộc tôi cùng kẻ bám đuôi kia phải dừng xe lại đột ngột. Thấy vậy, tên bám đuôi kia quay xe bỏ cuộc. Tôi run hết người, hai chân run run, tôi ngã bịch xuống, nhưng cũng không quên mừng rỡ vì mình thoát khỏi nguy hiểm rồi.
“Em... không sao chứ?”, là anh, giọng anh nhẹ nhàng và bất an hỏi tôi. Rồi anh chạy đến ôm chầm lấy tôi. “Đợi em trước cửa lâu quá nhưng chưa thấy em, anh vội quay lại xem em có gặp chuyện gì không. Cũng may là anh đến kịp lúc”. Câu hỏi “Sao anh lại ở đây?” chưa kịp hỏi của tôi cũng đã được giải đáp. Hóa ra là anh lo cho tôi, không lẽ nào anh vẫn còn tình cảm với tôi?
“Em... Em không sao. Cảm ơn anh...”, tôi ấp úng trả lời, giọng chưa hết run sợ. “Em hơi khó thở, em đâu có đi đâu đâu mà anh ôm chặt thế.” Tôi vừa nói vừa cười để che giấu cơn hoảng sợ còn lại trong tôi và cũng rất vui vì được gặp anh.
“Vậy thì tốt rồi. Anh…anh nhớ em lắm”. Những lời chân thành và ấm áp ấy chạm vào tim tôi, tôi bật khóc nức nở, bao thương nhớ về anh cũng lần lượt kéo về. Hình ảnh và ký ức về anh ngập đầy khóe mắt tôi, tôi lại yêu anh lần nữa rồi.
Anh xoa xoa, trấn an tôi, “Nín đi anh thương này” và vẫn là chất giọng ấm áp đó. Điều đó khiến tôi bình tĩnh và cảm thấy an toàn quá đỗi. Cảm ơn anh, vì đã yêu tôi một lần nữa.
© Shiro Nguyễn - blogradio.vn
Xem thêm: Chúng ta cuối cùng vẫn là bỏ lỡ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh