Cảm ơn anh vì đã yêu em một lần nữa
2022-02-08 01:25
Tác giả:
Shiro Nguyễn
blogradio.vn - Anh xoa xoa, trấn an tôi, “Nín đi anh thương này” và vẫn là chất giọng ấm áp đó. Điều đó khiến tôi bình tĩnh và cảm thấy an toàn quá đỗi. Cảm ơn anh, vì đã yêu tôi một lần nữa.
***
Tôi và anh học cùng lớp, sau một lần hoạt náo tôi được chuyển chỗ ngồi xuống gần cuối lớp, vô tình chạm mặt cậu bạn cùng lớp mà ít khi trò chuyện, và cậu ngồi phía sau tôi. Tôi rất thích học tiếng Anh cùng với sự chăm chỉ của mình, tôi biến nó thành môn sở trường của bản thân. Anh thỉnh thoảng cũng hay hỏi bài tôi, đại loại như.
“Đình ơi, từ này phát âm như thế nào? Câu này nghĩa là gì vậy Đình?”
Tôi ngày ấy tuy ít nói nhưng rất thân thiện nên sẵn sàng trả lời những câu hỏi ấy, chứ không phải kiểu học sinh học giỏi, làm cao không trả lời.
Tuy nhiên, trái ngược với một người ít nói như tôi thì anh là người phải gọi là “loi nhoi”, thích tạo màu cho lớp và bản thân mình. Nên có thể nói tôi cũng không gọi là thiện cảm với anh mấy.
Mùa hè đến, những tán phượng đã nở hoa đỏ rộ cả sân trường, lát đát dưới sân nhiều cánh được gió mang đi xa, du ngoạn đến những miền đất xa xôi. Tôi đang lướt mạng xã hội và chat cùng đám bạn thân, đấy cũng là kỳ nghỉ hè đầu tiên của tôi sau khi thi chuyển cấp 3. Bỗng dưng tiếng chuông messenger quen thuộc vang lên, chợt tôi thấy tin nhắn từ anh, chúng tôi có kết bạn Facebook từ trước đó nhưng không tương tác nhiều, anh hỏi.
“Đang làm gì vậy em?”.
Tôi đọc dòng tin ấy mà bỗng dưng tim lạc mất một nhịp vì bất ngờ, sao cậu ấy lại nhắn tin cho mình, và với nội dung như vậy.... Phải chăng là... Tôi lấy lại bình tĩnh, chờ 1 phút mới trả lời lại cái tin nhắn “một nhịp” ấy.
“Lớn hơn ai mà kêu người ta là em”, tôi trả lời với giọng cáu gắt. “Em này chỉ khi là em gái hoặc là khi gọi người yêu thôi!”
“Thế muốn là người yêu hay là em gái?”, cậu ấy trả lời lại với vẻ khá là khiêu khích tôi.
“Ơ, tên này hôm nay gan nhỉ!”, tôi nghĩ thầm, chắc là đang trêu mình đây mà, được thôi, chị đây chơi tới với cưng luôn.
Chấp nhận thách thức, tôi nhắn “Làm người yêu đi!”
Và khi kịp bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra là mình vừa đùa quá trớn rồi, nhưng “Đã phóng lao thì phải theo lao” thôi. Dù bản thân cũng khá là ngại ngùng và thích thú.
Ở tuổi 16 đó, tôi chưa biết được yêu là như thế nào. Thấy đám bạn có người yêu, tôi cũng tò mò muốn có biết cảm giác ấy. Và rồi chúng tôi quen nhau nhờ cái kiểu thách thức có vẽ đùa vui như thế. Nhưng hóa ra là anh có tình cảm với tôi thật – anh thổ lộ sau một thời gian hai đứa tìm hiểu nhau, còn tôi thì đang tập thích nghi với cảm giác được quan tâm, chăm sóc từ người yêu của mình.
Một tháng sau, tin nhắn từ anh thưa dần, tôi cũng hiểu một phần vì anh là con cả trong gia đình, bận bịu lo toan cuộc sống, ấy vậy nhưng tôi không thể lờ đi những sự dỗi hờn của con gái nên tôi hay trách móc vì sự vô tâm từ anh. Cho nên chỉ sau vài tháng quen nhau, chúng tôi, tôi và anh quay trở lại với vai trò làm bạn cùng lớp.
Trùng hợp đó cũng là khi năm học mới vừa bắt đầu, chúng tôi đối diện nhau một cách gượng gạo trong lễ khai giảng ở trường. Không may thay, mà đôi khi nó lại giúp chúng tôi thoát khỏi sự gượng gạo đó, chúng tôi bị tách lớp, không học cùng nhau và cũng không còn ngồi cạnh nhau được nữa. Số lần đối diện gượng gạo đó dần dần được thu hẹp về con số 0.
Chúng tôi tất bật ôn tập cho kỳ kiểm tra, thi cử phía trước. Để chuẩn bị kỹ càng hơn cho việc thi đậu tốt nghiệp, học Đại học, tôi đăng ký thêm lớp ôn tăng cường buổi tối, lớp học kéo dài đến 8 giờ tối. Những buổi đi về ấy tôi khá là sợ, vì đường quê khi ấy chưa có đầy đủ đèn đường, ánh sáng dẫn lối tôi về đến nhà chính là ánh trăng, ánh điện be bé lọt ra từ nhà dân và hơn hết là ánh sáng niềm tin bên trong tôi.
Hôm ấy, như thường lệ, tôi kết thúc lớp học thêm của mình, tôi nhanh chân lao về nhà bằng xe đạp trên con đường vừa vắng, vừa tối, đâu đó trong tôi mách bảo là sắp có chuyện không lành. Với thân hình mảnh khảnh này, chỉ một cơn gió mạnh đã có thể thổi bay tôi bất cứ lúc nào.
Dự cảm không lành ấy đột nhiên rõ ràng hơn, và “nó” đã đến từ phía sau, tôi nghe tiếng xe máy chầm chậm, lên ga không đều, con đường tối tăm đó cũng bị xóa tan bởi chiếc đèn xe máy kia. Tôi vừa mừng vì đã không phải một mình trong bóng tối nữa rồi, nhưng cũng sợ hãi vì tiếng ga động cơ xe máy sau tôi một lúc một chậm, một rõ, như thể đang “nhắm” vào tôi.
Chợt “Bé ơi, đi đâu một mình giữa trời tối vậy em?”, tiếng nói từ người điều khiển chiếc xe máy phía sau phát lên.
“Thôi không ổn rồi, là kẻ bám đuôi chăng? Nhưng mình đâu có đẹp đến độ người khác phải chú ý tới”, tôi sợ hãi, tự bảo với chính mình, và bằng hết sức bình tĩnh, năng lượng cuối cùng còn sót lại sau ngày học, tôi dồn sức vào con ngựa sắt, cứ thế mà đạp, càng nhanh càng tốt.
Chiếc xe máy phía sau theo đó cũng đột ngột tăng tốc đuổi theo tôi.
“Em gái, sao anh hỏi mà không trả lời, nhìn nhỏ vậy mà cũng đạp xe nhanh ghê!”, lại là tiếng nói từ con người xa lạ kia.
Tôi bắt đầu run lên, nhưng... đây không phải là lúc thích hợp để tôi bánh bèo, yếu mềm. Nhưng càng không có đủ can đảm để tiếp chuyện cái tên xa lạ kia.
“Mày hỏi gì? Muốn biết thì hỏi tao này, tao trả lời giúp cho”. Giọng nói nam tính có phần đe dọa. Hừm, nghe có phần quen quen phát ra từ hướng ngược lại. Ánh đèn xe máy chói lòa cùng tiếng nổ máy của 2 động cơ kia làm phá vỡ bầu không gian yên tĩnh hằng có của màn đêm kia.
Chiếc xe ấy chắn lại giữa đường, buộc tôi cùng kẻ bám đuôi kia phải dừng xe lại đột ngột. Thấy vậy, tên bám đuôi kia quay xe bỏ cuộc. Tôi run hết người, hai chân run run, tôi ngã bịch xuống, nhưng cũng không quên mừng rỡ vì mình thoát khỏi nguy hiểm rồi.
“Em... không sao chứ?”, là anh, giọng anh nhẹ nhàng và bất an hỏi tôi. Rồi anh chạy đến ôm chầm lấy tôi. “Đợi em trước cửa lâu quá nhưng chưa thấy em, anh vội quay lại xem em có gặp chuyện gì không. Cũng may là anh đến kịp lúc”. Câu hỏi “Sao anh lại ở đây?” chưa kịp hỏi của tôi cũng đã được giải đáp. Hóa ra là anh lo cho tôi, không lẽ nào anh vẫn còn tình cảm với tôi?
“Em... Em không sao. Cảm ơn anh...”, tôi ấp úng trả lời, giọng chưa hết run sợ. “Em hơi khó thở, em đâu có đi đâu đâu mà anh ôm chặt thế.” Tôi vừa nói vừa cười để che giấu cơn hoảng sợ còn lại trong tôi và cũng rất vui vì được gặp anh.
“Vậy thì tốt rồi. Anh…anh nhớ em lắm”. Những lời chân thành và ấm áp ấy chạm vào tim tôi, tôi bật khóc nức nở, bao thương nhớ về anh cũng lần lượt kéo về. Hình ảnh và ký ức về anh ngập đầy khóe mắt tôi, tôi lại yêu anh lần nữa rồi.
Anh xoa xoa, trấn an tôi, “Nín đi anh thương này” và vẫn là chất giọng ấm áp đó. Điều đó khiến tôi bình tĩnh và cảm thấy an toàn quá đỗi. Cảm ơn anh, vì đã yêu tôi một lần nữa.
© Shiro Nguyễn - blogradio.vn
Xem thêm: Chúng ta cuối cùng vẫn là bỏ lỡ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.






