Điều nuối tiếc của thanh xuân
2022-01-03 01:25
Tác giả: TĐMĐ1705
blogradio.vn - Tôi sợ sẽ làm cô ấy khóc thêm lần nữa, tôi sợ kết quả sẽ chẳng thể thay đổi vì mớ lộn xộn cuộc đời tôi vẫn còn đó. Tôi thấy mình thật vô dụng, bởi dẫu biết nước mắt của con gái thì vô ích, nhưng tôi lại làm em khóc…
***
Điều nuối tiếc nhất thanh xuân là đánh mất em. Vì lo lắng cho tương lai mà sơ sài hiện tại, anh đã chẳng thể thắng nổi đống lộn xộn của cuộc sống mà đẩy em ra xa. Em của năm đó là em tuyệt vời nhất, anh của mãi sau này có lẽ mới tuyệt nhất, giữa chúng ta có một khoảng cách mà nếu kiên định, mạnh mẽ hơn thì anh và em đã có thể bước tiếp cùng nhau.
Tôi và em là sinh viên của cùng một trường đại học tại Sài Gòn. Em là một cô gái tài năng: giỏi ngoại ngữ, giỏi ăn nói, giỏi lãnh đạo - là chủ nhiệm câu lạc bộ tiếng anh của trường và… giỏi nhiều thứ nữa mà tôi chưa kịp biết. Còn tôi, chàng trai tỉnh lẻ, bước chân vào giảng đường đại học tự thân, chơi vơi trong rổ nghề nghiệp mà không chắc mình sẽ phù hợp với cái nào. Tôi và cô ấy như hai thái cực trái nhau nhưng cảm ơn cuộc đời, chúng tôi đã bước đến với nhau và lướt qua nhau.
Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào một buổi học chui lớp tiếng anh với người bạn trong lớp của giảng viên mà tôi từng theo học. Bước vào lớp học với phong thái như mình là sinh viên của lớp đó vậy. Tôi ngồi cùng bàn với cô ấy và ở giữa là bạn chung của cả hai. Bắt đầu vào buổi học, giảng viên nhìn thấy tôi và khẽ cười, bởi tôi là sinh viên có điểm số tốt trong lớp cô từng dạy. Giảng viên giao bài tập rèn luyện và tôi cũng được cô ưu ái cho bài tập làm cùng mọi người. Chấm bài, điểm số của tôi thuộc xếp loại cao trong lớp đó, tất nhiên cô ấy cũng vậy - chủ nhiệm của Club tiếng anh cơ mà! Buổi học cứ thế trôi qua, chúng tôi ra về khi lớp học kết thúc và trời chiều muộn. Tôi vì tính cách ngại ngùng nên ít nói và không dám bắt chuyện với cô ấy. Vài hôm sau, cô ấy kết bạn với tôi, tất nhiên tôi đồng ý.
Chúng tôi bắt đầu dần những cuộc trò chuyện hỏi han nhau, hiểu thêm về nhau, và dần nhiều hơn những cuộc tâm sự qua điện thoại kéo dài đến nửa đêm. Chúng tôi thân nhau hơn, hiểu nhau hơn và tình cảm với nhau hơn. Cả hai luôn khẽ gật chào nhau mỗi khi thấy nhau, tặng nhau hộp sữa, bánh kẹo mỗi lần gặp trên trường: khi thì tại căn tin, khi thì phòng đọc thư viện trường… Quan tâm, hỏi han, trêu đùa là việc mà cả hai dành cho nhau mỗi khi rảnh rỗi. Thứ tình cảm ấy lớn dần và được chúng tôi duy trì với nhau bằng những cuộc gặp mặt sau lớp học, những chuyến xe bus về cùng nhau, những chuyến xe đèo nhau đi khắp Sài Gòn, xem pháo bông Sài thành, cùng ngắm nhìn bóng trăng trên mặt nước dưới góc quán ven sông, cùng chia sẻ những ước muốn sau này mặc dù hai đứa chả có gì trong tay, ngoài việc nợ con chữ trên giảng đường đại học, bận rộn làm thêm,…
Tôi đã sống những năm tháng ấy thật vui vẻ, tràn đầy sức sống và cô ấy cũng thế. Nhưng rồi mọi chuyện không suôn sẻ lâu dài, gia đình tôi xảy ra vài chuyện, tôi bắt đầu chán nản, lo lắng và nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi không biết phải chia sẻ như thế nào với em, suy nghĩ rất nhiều, tôi không thể nào tiếp tục để em trong mớ hỗn độn cuộc sống tôi: Chưa ra trường, lan man định hướng nghề nghiệp, không việc làm, không nhà cửa, trách nhiệm với gia đình,… Dưới đầy rẫy những khó khăn, áp lực - thứ mà không thể thiếu trong cuộc sống thì tôi lại yếu đuối, tình yêu lúc này với tôi bỗng trở thành gánh nặng. Tôi không muốn đẩy em đi xa khỏi tôi, nhưng tôi biết cái em cần là nhiều hơn thứ tình cảm đôi mươi này. Lúc này, tôi mới thấm thía những xúc cảm cay đắng của tiêu đề bài hát “Đúng người, sai thời điểm” lại mang nhiều đớn đau như vậy. Cố gắng kìm nén những lo lắng, suy nghĩ quá độ khiến tôi đưa ra lời đề nghị ngu ngốc. Chia tay!...
Tôi dần tránh mặt em, tôi không biết phải đối diện với em như thế nào bởi trong tôi lúc này rối bời, yếu đuối. Tôi đưa ra một lời giải thích chẳng giống con người: Việc liên quan đến gia đình nên không tiện nói – một lí do mơ hồ, chẳng giải quyết được khúc mắc trong lòng cô ấy. Còn tôi, rối bời, yếu đuối, tự nhận mình không hợp với cô ấy, tôi sợ mình không đủ giỏi để có thể bước tiếp bên em, cho em một tình yêu đủ và đong đầy, tôi sợ tôi không thể lo cho những đứa em của tôi mà liên lụy đến cô ấy, tôi sợ sẽ là gánh nặng của em, sẽ là rào cản ảnh hưởng con đường sự nghiệp của em. Tôi luôn tự trách mình, tại sao không nói chuyện với cô ấy rõ ràng, tường tận để cả hai cùng có hướng giải quyết và vượt qua. Vì lo lắng tương lai mà lơ là hiện tại, tôi đã đẩy em ra khỏi mớ hỗn độn trong cuộc sống của tôi. Cô ấy khóc rất nhiều, chứng kiến giọt nước mắt của cô ấy, tôi như vô cảm bởi tôi cứ khăng khăng chia tay là tốt nhất cho cả hai. Cô ấy có thể tự mình phát triển sự nghiệp, tôi tự mình gánh vác trách nhiệm gia đình, giúp đỡ hai em học tập mà không cản trở cô ấy.
Bẵng đi một thời gian, cô ấy chủ động liên lạc với tôi, tôi vẫn trò chuyện, vẫn chia sẻ với em, nhưng tôi vẫn không dám để cô ấy bước vào cuộc đời tôi lần nữa. Tôi sợ sẽ làm cô ấy khóc thêm lần nữa, tôi sợ kết quả sẽ chẳng thể thay đổi vì mớ lộn xộn cuộc đời tôi vẫn còn đó. Tôi thấy mình thật vô dụng, bởi dẫu biết nước mắt của con gái thì vô ích, nhưng tôi lại làm em khóc…
Đó là lần trò truyện cuối cùng của chúng tôi.
Tôi nhận ra rằng chúng ta chẳng thể nào mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, mạnh miệng bao nhiêu, che giấu bao nhiêu thì cũng không thể nào lừa dối chính bản thân mình được. Có những điều không biết hỏi ai, không biết phải như thế nào, suy tư thì vẫn chỉ ở trong lòng mà thôi, tôi đã chẳng dám can đảm nói ra dẫn đến việc đánh mất em. Tôi đã rơi nước mắt cho chuyện tình thanh xuân này, vị mặn nước mắt và nỗi buồn trong lòng khiến tôi hiểu thêm “em cũng đã từng đau lòng như thế nào”.
Xin lỗi em, vì lo lắng cho tương lai mà lơ là ở hiện tại. Có không giữ, mất chẳng thể tìm lại, tôi đã mất em thực sự. Giá mà, tôi biết suy nghĩ trưởng thành hơn, biết cố gắng hơn, mạnh mẽ hơn, lạc quan hơn bước tiếp cùng em, bởi dẫu cho lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì. Nếu được vậy, chúng ta đã có thể viết tiếp câu chuyện của cả hai, để đến bây giờ không phải “giá như”.
Xin lỗi vì đã trở thành vết sẹo thanh xuân trong em. Hy vọng người ấy đến, xoa dịu và làm mờ vết thương lòng, luôn yêu thương và trân trọng em. Cảm ơn em vì những tháng ngày bên anh, em là điểm sáng thanh xuân của anh. Tuy chẳng thể có nổi một tấm ảnh chung với em, nhưng anh… đã chụp lại và lưu giữ rất nhiều dáng vẻ của em bằng đôi mắt của mình, cất giữ trong tâm trí, để khi nhớ em, anh có thể lục lại trong tâm trí và biết rằng, đã từng có người thương anh nhiều đến như vậy. Mong em luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc.
Chúc em tất cả…! Người con gái từng bên anh "ANIVIV".
© TĐMĐ1705 - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Thanh xuân đâu phải để buồn | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cho đi yêu thương là một lựa chọn
Tôi hiểu cảm giác bất lực khi bản thân mình không có gì trong tay và phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt, cùng với đó là việc không thể chăm lo tốt cho những người thân yêu của mình. Cảm giác ấy thật sự rất là tồi tệ.
Mùa thu tôi thấy nàng
Thu ghé qua chơi, vườn đầy lá Bóng nàng ở lại, nắng dần vơi Hồn ta vi vu, rồi bỗng lạ Một chút xuyến xao, hóa dại khờ.
Người có 3 điều này khi nói chuyện chứng tỏ EQ cao ngất, ai cũng muốn kết giao: Nếu bạn có cả 3 thì xin chúc mừng!
Ernest Hemingway từng nói: "Chúng ta mất hai năm để học nói, nhưng lại mất hơn 60 năm cuộc đời còn lại để học cách im lặng". Nói đúng lúc là trí tuệ, im lặng lúc cần cũng là trí tuệ.
Tết đoàn viên
Thời gian ban cho con người những đặc ân tuyệt diệu nhưng cũng tàn nhẫn lấy đi những người quan trọng trong đời ta. Bởi đó là cả một bầu trời kí ức hạnh phúc, nuôi dưỡng tâm hồn con người lớn khôn.
Top 3 con giáp gặp nhiều may mắn nhất trong Tết Nguyên đán
Bạn có tò mò muốn biết vận may của mình trong dịp Tết Nguyên đán sắp tới sẽ như thế nào? Liệu bạn có nằm trong top 3 con giáp may mắn nhất?
Bản chất của việc học
Mục tiêu của việc học là hình thành một con người có khả năng suy nghĩ và tư độc lập, có cái nhìn đa chiều, khả năng phân tích, tiếp nhân thông tin một cách sắc bén và logic, luôn cập nhật và phát triển các kỹ năng sống trong một thế giới không ngừng thay đổi và phát triển.
Giấc mơ để dành
Một cuộc đời đầy ắp tiếng cười bao nhiêu, tim càng rung trong lồng ngực bao nhiêu, tuổi trẻ ấy càng kéo dài, càng đáng giá.
Niềm tự hào lớn lao
Tôi nhận ra được rằng dù cho tôi có giỏi, có dở hay có tệ đến đâu, ba mẹ vẫn luôn chưa từng ngừng tự hào về tôi. Tôi tốt nghiệp loại nào đi nữa đối với mẹ tôi vẫn là đứa trẻ làm tốt nhất và nổi bật nhất.
Xuân của mẹ
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bao người xúng xính váy áo, mang theo những bao lì xì đỏ, đang vội vã lên xe, lên tàu để về với gia đình. Họ cười đùa, hối hả chuẩn bị cho cái Tết đoàn viên, mà lòng Thanh Anh lại trống rỗng, một nỗi tủi thân vô hình tràn ngập.
Mỗi người một con đường – đừng so sánh
So sánh bản thân với người khác không hoàn toàn xấu. Nó có thể trở thành động lực nếu bạn biết học hỏi và lấy đó làm mục tiêu để cải thiện bản thân. Tuy nhiên, nếu chỉ so sánh một cách mù quáng và tự ti vì không đạt được như người khác, bạn sẽ rơi vào vòng xoáy tiêu cực.