Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi 17 ai trong chúng ta cũng đã từng muốn khóc nhưng rồi sẽ hạnh phúc phải không?

2020-08-11 01:27

Tác giả: Lê Hoàng Tùng


blogradio.vn - Có lẽ 17 tuổi ai trong chúng cũng đã từng muốn khóc, từng đau đớn, từng thất vọng, từng muốn rời bỏ thế giới nhưng khi nhìn lại bạn sẽ biết ơn những năm tháng khốc liệt ấy. Bởi nếu không có nó sẽ không có một phiên bản mạnh mẽ, kiên cường. Và bởi nếu không có nó sao chúng ta có thể học cách đi qua những bão giông mà vẫn vững lòng, ấm áp. 

***

17 tuổi của bạn thế nào? Tôi đã luôn muốn bắt đầu bằng một câu hỏi như thế để mong tìm kiếm một niềm an ủi nào đó giống mình. Nhưng tôi đã không hỏi ai như vậy, chỉ có thể hỏi họ bằng cách viết ra.

17 tuổi, nhìn lại cả quá trình khôn lớn có lẽ thấy được mình còn may mắn hơn nhiều người, có một mái nhà, có những người bạn, được ăn học đầy đủ. Nhưng nếu nhìn theo một cách khác thì đó là quá trình đầy đau buồn, mệt mỏi.

Có bao giờ bạn bị đối xử bất công, không được tôn trọng dù là khi ở nhà, ở trường hay là ở trong bất kì mối quan hệ nào chưa? Có bao giờ bạn biết được ai đó đang lừa dối nhưng lại bất lực không làm được gì và đành im lặng? Có bao giờ bạn bị khinh thường bởi người mà mình yêu quý nhất? Cảm giác thất vọng về bản thân, làm gì cũng chẳng được, chẳng biết thích gì, ước mơ gì, chẳng biết tương lai mình sẽ đi về đâu? Có bao giờ ban đã từng vậy chứ? Và có bao giờ, nhiều hơn một lần bạn có ý định rằng biến mất khỏi cuộc đời này chưa?

Tôi đã từng như vậy. Trước đây hằng đêm, tôi từng ước rằng thần chết sẽ đến, rước tôi đi vào một ngày trời đẹp nhất bằng một cách nào đó thật nhẹ nhàng nhất, không hề đau đớn. Tại sao phải phải là một ngày đẹp nhất, một cách nhẹ nhàng nhất, bởi, với tôi những tháng ngày sống trên cuộc đời này là những chuỗi ngày tôi thấy mình tuyệt vọng.

Bây giờ nghĩ lại thật may, bởi thần chết chưa nghe thấy mong ước của tôi, tại sao lại ước chết vào ngày trời đẹp nhất, nhẹ nhàng nhất trong khi nó sẽ là ngày tồi tệ nhất, đau buồn nhất với những người thấy sự yêu quý chúng ta chứ. 

co_don_kaq

Đã không ít một lần tôi muốn quay lại vạch xuất phát nhưng nghĩ rằng tôi bỏ cuộc thì ai chiến đấu dành lại công bằng cho tôi, ai sẽ bảo vệ những người thân của mình. Lắm lúc tự hỏi trưởng thành sao đau khổ thế, lúc đó chỉ ước một lần được bé lại, chẳng biết thế nào là giận hờn, ganh đua, đau đớn. Nhưng chính lúc càng yếu lòng, càng muốn buông xuôi thì những người đã làm  chúng ta đau khổ, họ sẽ càng hả hê.

17 tuổi, không ít thì nhiều cũng đã nếm qua những hương vị cuộc sống, tôi thầm cảm ơn vì cho tôi trải qua những đau khổ, bởi chính những đau khổ đó sẽ là hành trang quý giá để tôi bước vào một hành trình dài hơn mang tên “đường đời”.

Có lẽ 17 tuổi ai trong chúng ta cũng đã từng muốn khóc, từng đau đớn, từng thất vọng, từng muốn rời bỏ thế giới nhưng khi nhìn lại bạn sẽ biết ơn những năm tháng khốc liệt ấy. Bởi nếu không có nó sẽ không có một phiên bản mạnh mẽ, kiên cường. Và bởi nếu không có nó sao chúng ta có thể học cách đi qua những bão giông mà vẫn vững lòng, ấm áp. 

Tôi không phải nhà tiên tri  nhưng tôi đã thấy bạn sẽ hạnh phúc vào một ngày nào đó không xa, đừng buông xuôi bạn nhé, bạn đã làm rất tốt và giờ thì chỉ chờ chuyến tàu hạnh phúc đến thôi.

© Lê Hoàng Tùng - blogradio.vn

Xem thêm: Tuổi nào ta cũng thấy chênh vênh

Lê Hoàng Tùng

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top