Trưởng thành mang hương vị gì?
2024-06-02 16:55
Tác giả: Phương Nhi
blogradio.vn - Làm gì có ai tình nguyện vươn tay ra, xúc lấy một thìa cay đắng cho vào miệng bao giờ. Có thì cũng là do cuộc đời bắt chúng ta phải nếm trải mà thôi.
***
Bố nói: “Bọn trẻ bây giờ chúng nó thiệt thòi lắm. Thời của mình đói thì đói thật, khổ thì khổ thật, nhưng ít nhất buổi tối còn được ngủ ngon. Còn bọn trẻ này thì khác, chắc gì buổi tối về nhà đã được ngủ ngon, mà có khi là đang bắt đầu làm một công việc mới.”
Tôi chẳng biết, liệu mình đã thực sự trưởng thành hay chưa, hay cũng chỉ là sự ngộ nhận của tuổi tác gắn liền hai chữ trưởng thành?
Tôi của khi xưa đã từng nghĩ, trưởng thành thật đơn giản, lớn lên, đi làm, kết hôn rồi sinh con, vậy là trưởng thành rồi! Tôi rất thích hai chữ "trưởng thành", vì khi đó tôi đã được coi là người lớn! À, đó là tôi của ngày trước đã từng nghĩ vậy. Còn tôi của bây giờ có thích trưởng thành hay không thì... chắc là không!
Đến bây giờ tôi cũng không biết, hai chữ trưởng thành có hương vị thế nào? Có ngọt như viên kẹo phiên bản "limited" mà mỗi năm chỉ được ăn một lần vào dịp Tết? Hay là đắng giống như viên thuốc cảm xanh đỏ bị mẹ ép uống hồi còn bé? Phải chăng nó mang vị mặn chát của nước biển mà mỗi dịp hè được đi một lần? Chẳng lẽ nó lại có vị chua giống quả chanh độc nhất vô nhị trên cây chanh trong vườn của ông ngoại? Hoặc có thể… nó không có mùi vị gì cả?
Mà cho dù nó có mang mùi vị gì đi nữa, thì tôi cũng không muốn nếm thử nó một tí nào. Làm gì có ai tình nguyện vươn tay ra, xúc lấy một thìa cay đắng cho vào miệng bao giờ. Có thì cũng là do cuộc đời bắt chúng ta phải nếm trải mà thôi.
Nhưng không phủ nhận, đôi khi tôi cũng tò mò cái hương vị của trưởng thành, liệu nó có thơm như mùi bánh mì bơ sữa nhân trứng chảy tỏa ra từ cửa hàng làm bánh cạnh nhà, mà mỗi lần lái con xe lead về căn phòng trọ, cái mùi hương ấy lại khiến bụng tôi kêu lên ùng ục không nhỉ?
Chắc gì đã thơm ngon đến vậy, thế nên người ta mới bảo, "Cay đắng của trưởng thành mà".
Tôi chưa bao giờ dám nhận mình trưởng thành, vì làm gì có người trưởng thành nào hèn nhát như tôi. Chẳng dám thử một chút hương vị cuộc đời, cho dù chỉ là một chút ở đầu lưỡi.
Tôi chưa bao giờ dám nhận mình trưởng thành, vì trưởng thành khổ lắm. Phải gồng mình chống lại cả thế giới để bản thân được đứng thẳng.
Tôi chưa bao giờ dám nhận mình trưởng thành, vì trưởng thành cô đơn lắm. Lầm lũi, lủi thủi, cái gì cũng một mình.
Tôi của hiện tại, cũng mới chỉ là đứa trẻ con mang hình hài của một kẻ to xác mà thôi.
Tôi cũng chỉ mới biết tự đi tìm thuốc uống mỗi khi bị bệnh, thay vì đợi mẹ đến lấy cho.
Tôi cũng chỉ mới biết nấu một bữa cơm, có một món ăn mặn cùng một cốc nước lọc, thay vì một mâm cơm đầy đủ như khi ở nhà với bố mẹ.
Tôi cũng chỉ mới biết giặt chiếc áo sơ mi trắng, là lượt phẳng phiu, thay vì vứt nó vào cái chậu trong nhà tắm và ngày hôm sau có một chiếc áo thẳng thớm trong tủ đồ.
Tôi cũng chỉ mới biết cúi đầu, nén những giọt nước mắt vào trong, thay vì chạy ngay về mách mẹ với một khuôn mặt đầy nước mắt, nước mũi.
Tôi cũng chỉ mới…
Tôi cũng chẳng nhớ, thay vì đợi mẹ, tôi lại tự làm những chuyện này từ bao giờ?
Tôi cũng không biết, tôi vô tình lớn từ bao giờ?
© Phương Nhi - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ngày Tháng Yêu Đơn Phương | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu
Phụ nữ giàu sang phú quý đều có 3 nét tướng này trên khuôn mặt: Ai có 1/3 cũng nhiều phúc nhiều lộc
Hãy cùng xem bạn có hay không nhé.