Trường cũ vẫn luôn đứng đấy đợi ta quay về
2021-05-12 01:20
Tác giả:
Thanh Hải
blogradio.vn - Tôi hoảng hốt quay đầu nhìn lại, nắng vẫn dịu dàng bao trùm lên cảnh vật, cô giáo vẫn đứng trước cửa phòng giáo viên mỉm cười nhìn theo bóng lưng tôi. Tôi cười thật tươi vòng tay chào cô. Nắng vẫn còn tươi thì lòng người vẫn còn hơi ấm. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng sau này mỗi năm đều sẽ về thăm trường cũ, thăm thầy cô giáo cũ và thăm cả những kỉ niệm mà trong lúc lơ đãng tôi đã bất giác lãng quên.
***
Cơn gió mùa thu khẽ vờn qua kẽ lá, từng đám mây lãng đãng trên nền trời xanh thẳm. Hôm nay trong lúc dọn dẹp giá sách, tôi tình cờ thấy tấm hình chụp cùng bạn bè từ năm cấp hai. Trong lòng bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ, thời tiết đẹp thế này sao mình không về thăm lại trường xưa.
Tôi cầm theo tấm ảnh, không lái xe mà lại chen chúc với lũ trẻ con trên tuyến xe buýt số 6 chạy ngang qua trường. Nhìn phong cảnh trôi qua bên cửa kính xe tôi thấy thời gian như đang tua ngược lại, trở về những năm mười mấy tuổi vừa ngây ngô vừa quyết tâm học tập. Càng đến gần trường lòng tôi lại càng bồi hồi xúc động lạ lùng. Bởi khi người ta được gặp lại thứ mà mình xa cách suốt hai mươi năm đằng đẵng thì cái cảm xúc vừa mừng vừa tủi sẽ vây lấy họ, khiến họ vừa chờ mong lại vừa lo lắng vẩn vơ.
Cuối cùng xe dừng lại bên ngoài cổng trường, tôi theo chân các cô cậu học trò bước vào trong. Tôi vào phòng bảo vệ chào hỏi trước, bác bảo vệ vẫn là người năm đó, từ một người tuổi ngoài bốn mươi đến hôm nay đã ngót nghét bảy mươi rồi.
Hơn hai mươi năm gắn bó với trường học, nhìn biết bao thế hệ học sinh đến rồi đi mà nụ cười của bác vẫn chân thành và ấm áp như thế. Bác vẫn nhớ đến tôi, còn hỏi thăm những đứa bạn thuở trước hay cùng tôi chạy tới phòng bác xem ké tivi nữa. Từ phòng bảo vệ ra, nhìn vạt nắng vàng ươm phủ lên những bông hoa phượng nở muộn trên cành, mắt tôi ngân ngấn nước.
Những gốc phượng già trên sân trường vẫn như xưa, chỉ là quanh gốc được trang trí thêm rất nhiều loại hoa xinh xắn rồi vây quanh lại bằng hàng rào nhỏ trắng tinh ghép thành từ nhiều thân gỗ. Trên thân phượng vẫn còn những dòng chữ mà “lũ quỷ nhỏ” bọn tôi khắc vào lúc xưa, đọc lại mấy dòng đó tôi bỗng chốc bật cười, cả một bầu trời ngây ngô thơ trẻ.
Những hố cát được xem là cách trang trí “khác lạ” không còn nữa thay vào đó là những vạt cỏ xanh biêng biếc, cả sân trường như mát mẻ và sáng bừng hẳn lên. Những bông hoa vàng dù rằng nhỏ xíu nhưng lại căng tràn sức sống, điểm xuyết trên nền cỏ xanh như hoa văn thêu lên chiếc chăn gấm tinh xảo, đẹp cực kì.
Phóng mắt nhìn quanh, ngôi trường nho nhỏ chật hẹp trong ký ức tôi đã được thay bằng từng dãy nhà cao tầng trông rộng rãi và khang trang vô cùng. Không còn những ngôi nhà cấp bốn nóng như lò lửa vào mỗi ngày hè, cũng không còn những bước tường đá phủ kín rêu phong nữa. Chúng đều được ốp đá vào nhìn sang trọng lắm. Mỗi căn phòng học lại được trang bị điều hòa, máy chiếu chất lượng cao và còn lắp cả đàn piano nữa. Tất cả đều đảm bảo rằng học sinh sẽ có một giờ học năng động và thoải mái nhất. Tôi nhủ thầm đã hai mươi năm trôi qua rồi còn gì, nếu vẫn còn xập xệ như xưa thì sao theo kịp sự phát triển như vũ bão của xã hội ngoài kia đây.
Lần từng bước chân lướt qua từng mảng kỉ niệm vẫn vẹn nguyên dù rằng đã sau hơn hai mươi năm xa cách. Tôi đến phòng hội đồng, nơi nghỉ ngơi của các thầy cô, vẫn được xây ở chỗ cũ mặc dù người bên trong đã thay đổi gần như hết cả.
Thời gian thật sự rất vô tình, nó trôi qua mà không chờ đợi ai bao giờ. Đa số những thầy cô giáo dạy tôi năm đó giờ đã nghỉ hưu hết cả, chỉ còn lại mỗi cô Thủy và thầy Lưu mà thôi. Năm đó cô Thủy vừa mới ra trường đã đến dạy luôn, nụ cười tươi như ánh mặt trời mang đến hơi ấm cho ngày cuối đông đó mãi đến tận bây giờ tôi vẫn chưa quên được. Còn thầy Lưu đến sau cô Thủy một năm, tính thầy rụt rè, hay xấu hổ lắm, giờ lên lớp đầu tiên cứ lóng nga lóng ngóng ấp úng mãi không thôi.
Tôi vào trong chào hỏi cô Thủy vẫn xinh đẹp như xưa, thời gian trôi qua càng tăng thêm vẻ mặn mà trên khuôn mặt cô cả phong thái cũng thêm phần thành thục chín chắn hơn. Thầy Lưu cũng đã bớt vẻ rụt rè nhưng vẫn hiền lành, dịu dàng lắm.
Hai cô thầy vẫn còn nhớ tôi vui vẻ trò chuyện cùng tôi còn tự hào giới thiệu tôi với những thầy cô khác nữa. Lòng tôi trào dâng hạnh phúc, nước mắt bất giác trào ra khỏi khóe mi. Than ôi, thật đáng buồn thay, những cánh chim non như chúng ta khi đã vững cánh tung bay trên bầu trời rồi thì lại hờ hững với chiếc tổ đã dạy dỗ mình bao lâu nay vì những lo toan thường nhật. Đến cuối cùng, khi cánh mỏi rồi phải dừng lại nghỉ ngơi, quay đầu nhìn lại phía sau, chiếc tổ kia vẫn còn có, những người trang bị tri thức và sức mạnh cho ta vẫn đang nhớ kỹ ta từng ngày và luôn tự hào khi kể về ta.
Bước ra khỏi cổng trường, bỗng dưng tôi nhớ đến câu thơ.
“Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.”
Tôi hoảng hốt quay đầu nhìn lại, nắng vẫn dịu dàng bao trùm lên cảnh vật, cô giáo vẫn đứng trước cửa phòng giáo viên mỉm cười nhìn theo bóng lưng tôi. Tôi cười thật tươi vòng tay chào cô. Nắng vẫn còn tươi thì lòng người vẫn còn hơi ấm. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng sau này mỗi năm đều sẽ về thăm trường cũ, thăm thầy cô giáo cũ và thăm cả những kỉ niệm mà trong lúc lơ đãng tôi đã bất giác lãng quên.
© Thanh Hải - blogradio.vn
Xem thêm: Bước chân đầu tiên trên con đường trưởng thành l Radio Truyện Hay
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.








