Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trường cũ vẫn luôn đứng đấy đợi ta quay về

2021-05-12 01:20

Tác giả: Thanh Hải


blogradio.vn - Tôi hoảng hốt quay đầu nhìn lại, nắng vẫn dịu dàng bao trùm lên cảnh vật, cô giáo vẫn đứng trước cửa phòng giáo viên mỉm cười nhìn theo bóng lưng tôi. Tôi cười thật tươi vòng tay chào cô. Nắng vẫn còn tươi thì lòng người vẫn còn hơi ấm. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng sau này mỗi năm đều sẽ về thăm trường cũ, thăm thầy cô giáo cũ và thăm cả những kỉ niệm mà trong lúc lơ đãng tôi đã bất giác lãng quên. 

***

Cơn gió mùa thu khẽ vờn qua kẽ lá, từng đám mây lãng đãng trên nền trời xanh thẳm. Hôm nay trong lúc dọn dẹp giá sách, tôi tình cờ thấy tấm hình chụp cùng bạn bè từ năm cấp hai. Trong lòng bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ, thời tiết đẹp thế này sao mình không về thăm lại trường xưa.

Tôi cầm theo tấm ảnh, không lái xe mà lại chen chúc với lũ trẻ con trên tuyến xe buýt số 6 chạy ngang qua trường. Nhìn phong cảnh trôi qua bên cửa kính xe tôi thấy thời gian như đang tua ngược lại, trở về những năm mười mấy tuổi vừa ngây ngô vừa quyết tâm học tập. Càng đến gần trường lòng tôi lại càng bồi hồi xúc động lạ lùng. Bởi khi người ta được gặp lại thứ mà mình xa cách suốt hai mươi năm đằng đẵng thì cái cảm xúc vừa mừng vừa tủi sẽ vây lấy họ, khiến họ vừa chờ mong lại vừa lo lắng vẩn vơ.

Cuối cùng xe dừng lại bên ngoài cổng trường, tôi theo chân các cô cậu học trò bước vào trong. Tôi vào phòng bảo vệ chào hỏi trước, bác bảo vệ vẫn là người năm đó, từ một người tuổi ngoài bốn mươi đến hôm nay đã ngót nghét bảy mươi rồi. 

Hơn hai mươi năm gắn bó với trường học, nhìn biết bao thế hệ học sinh đến rồi đi mà nụ cười của bác vẫn chân thành và ấm áp như thế. Bác vẫn nhớ đến tôi, còn hỏi thăm những đứa bạn thuở trước hay cùng tôi chạy tới phòng bác xem ké tivi nữa. Từ phòng bảo vệ ra, nhìn vạt nắng vàng ươm phủ lên những bông hoa phượng nở muộn trên cành, mắt tôi ngân ngấn nước.

mai_-_truong_2

Những gốc phượng già trên sân trường vẫn như xưa, chỉ là quanh gốc được trang trí thêm rất nhiều loại hoa xinh xắn rồi vây quanh lại bằng hàng rào nhỏ trắng tinh ghép thành từ nhiều thân gỗ. Trên thân phượng vẫn còn những dòng chữ mà “lũ quỷ nhỏ” bọn tôi khắc vào lúc xưa, đọc lại mấy dòng đó tôi bỗng chốc bật cười, cả một bầu trời ngây ngô thơ trẻ. 

Những hố cát được xem là cách trang trí “khác lạ” không còn nữa thay vào đó là những vạt cỏ xanh biêng biếc, cả sân trường như mát mẻ và sáng bừng hẳn lên. Những bông hoa vàng dù rằng nhỏ xíu nhưng lại căng tràn sức sống, điểm xuyết trên nền cỏ xanh như hoa văn thêu lên chiếc chăn gấm tinh xảo, đẹp cực kì.

Phóng mắt nhìn quanh, ngôi trường nho nhỏ chật hẹp trong ký ức tôi đã được thay bằng từng dãy nhà cao tầng trông rộng rãi và khang trang vô cùng. Không còn những ngôi nhà cấp bốn nóng như lò lửa vào mỗi ngày hè, cũng không còn những bước tường đá phủ kín rêu phong nữa. Chúng đều được ốp đá vào nhìn sang trọng lắm. Mỗi căn phòng học lại được trang bị điều hòa, máy chiếu chất lượng cao và còn lắp cả đàn piano nữa. Tất cả đều đảm bảo rằng học sinh sẽ có một giờ học năng động và thoải mái nhất. Tôi nhủ thầm đã hai mươi năm trôi qua rồi còn gì, nếu vẫn còn xập xệ như xưa thì sao theo kịp sự phát triển như vũ bão của xã hội ngoài kia đây.

Lần từng bước chân lướt qua từng mảng kỉ niệm vẫn vẹn nguyên dù rằng đã sau hơn hai mươi năm xa cách. Tôi đến phòng hội đồng, nơi nghỉ ngơi của các thầy cô, vẫn được xây ở chỗ cũ mặc dù người bên trong đã thay đổi gần như hết cả. 

Thời gian thật sự rất vô tình, nó trôi qua mà không chờ đợi ai bao giờ. Đa số những thầy cô giáo dạy tôi năm đó giờ đã nghỉ hưu hết cả, chỉ còn lại mỗi cô Thủy và thầy Lưu mà thôi. Năm đó cô Thủy vừa mới ra trường đã đến dạy luôn, nụ cười tươi như ánh mặt trời mang đến hơi ấm cho ngày cuối đông đó mãi đến tận bây giờ tôi vẫn chưa quên được. Còn thầy Lưu đến sau cô Thủy một năm, tính thầy rụt rè, hay xấu hổ lắm, giờ lên lớp đầu tiên cứ lóng nga lóng ngóng ấp úng mãi không thôi. 

mai_-_truong1

Tôi vào trong chào hỏi cô Thủy vẫn xinh đẹp như xưa, thời gian trôi qua càng tăng thêm vẻ mặn mà trên khuôn mặt cô cả phong thái cũng thêm phần thành thục chín chắn hơn. Thầy Lưu cũng đã bớt vẻ rụt rè nhưng vẫn hiền lành, dịu dàng lắm. 

Hai cô thầy vẫn còn nhớ tôi vui vẻ trò chuyện cùng tôi còn tự hào giới thiệu tôi với những thầy cô khác nữa. Lòng tôi trào dâng hạnh phúc, nước mắt bất giác trào ra khỏi khóe mi. Than ôi, thật đáng buồn thay, những cánh chim non như chúng ta khi đã vững cánh tung bay trên bầu trời rồi thì lại hờ hững với chiếc tổ đã dạy dỗ mình bao lâu nay vì những lo toan thường nhật. Đến cuối cùng, khi cánh mỏi rồi phải dừng lại nghỉ ngơi, quay đầu nhìn lại phía sau, chiếc tổ kia vẫn còn có, những người trang bị tri thức và sức mạnh cho ta vẫn đang nhớ kỹ ta từng ngày và luôn tự hào khi kể về ta.

Bước ra khỏi cổng trường, bỗng dưng tôi nhớ đến câu thơ.

“Người ra đi đầu không ngoảnh lại

Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.”

Tôi hoảng hốt quay đầu nhìn lại, nắng vẫn dịu dàng bao trùm lên cảnh vật, cô giáo vẫn đứng trước cửa phòng giáo viên mỉm cười nhìn theo bóng lưng tôi. Tôi cười thật tươi vòng tay chào cô. Nắng vẫn còn tươi thì lòng người vẫn còn hơi ấm. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng sau này mỗi năm đều sẽ về thăm trường cũ, thăm thầy cô giáo cũ và thăm cả những kỉ niệm mà trong lúc lơ đãng tôi đã bất giác lãng quên. 

© Thanh Hải - blogradio.vn

Xem thêm: Bước chân đầu tiên trên con đường trưởng thành l Radio Truyện Hay

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top