Thư gửi con
2024-01-07 04:20
Tác giả:
Trần My
blogradio.vn - Mẹ sợ! Sợ con yêu sẽ bị tổn thương, mẹ sợ con đau lòng, sợ con sẽ không có một tuổi thơ trọn vẹn vì một gia đình không hạnh phúc. Bởi mẹ cũng đã từng trải qua, vậy nên mẹ đã không muốn cuộc đời của bảo bối sẽ giống mình.
***
Gửi con yêu của mẹ!
Mẹ vẫn nhớ rất rõ, ngày mình nhận ra bên trong bụng, đang có một sinh linh bé bỏng đang lớn lên từng ngày. Con đã đến với mẹ vào một ngày thật đẹp. Trời xanh mây trắng nắng vàng. Mọi việc trong ngày hôm đó, tất cả đều hoàn hảo một cách lạ kỳ. Con yêu! Dường như cả thế giới đều đang đều chuẩn bị để chào đón con đến với thế gian này!
Thế nhưng, ngược lại với sự chào đón của thế giới dành cho con. Mẹ không hề cảm thấy hạnh phúc, mà thay vào đó là một nỗi lo lắng và hoang mang đến tột độ. Sợ không cho con được một gia đình hạnh phúc, sợ mình không đủ khả năng để nuôi dạy con trở thành người, sợ con sẽ bị thua thiệt. Nhưng mẹ nhận ra, những lý do ấy, đang chỉ bao biện cho một lý do lớn hơn hết, đó chính là tương lai của mẹ. Tương lai ấy còn rất dài, mẹ không thể chôn vùi tuổi thanh xuân của mình vào con. Đôi tay mẹ run run khi nhìn vào chiếc que thử thai đang hiện lên hai vạch đỏ chói. Khoảnh khắc ấy! Mẹ thật sự, thật sự rất sợ!
Mẹ nằm lên bàn siêu âm với một tâm trạng phức tạp và những cảm xúc khó tả xen lẫn vào nhau. Tưởng chừng mẹ sẽ thành công trong việc sẽ đưa con ra khỏi cơ thể mình. Thế nhưng… hình ảnh bảo bối dần dần xuất hiện trước mắt. Đôi tay nhỏ xíu xiu của con đang cử động ngọ nguậy trong bụng, lại khiến mẹ không kìm được nước mắt mà rơi xuống. Con yêu! Xin lỗi con! Con đáng yêu vậy mà!
Rồi bác sĩ cũng cho mẹ nghe tim thai. Tiếng bịch… bịch… bịch cứ thế nối đuôi nhau như một đoàn tàu dài, vang vọng bên tai mẹ. Nước mắt mẹ tiếp tục rơi, nhưng không phải vì buồn bã, mà đó chính là giọt nước mắt của hạnh phúc.
Mẹ ra khỏi bệnh viện cùng “món quà” của mình. Đôi tay bất giác sờ lấy bụng, cảm nhận sự sống của con, đôi môi cũng vô thức tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp. Niềm hạnh phúc trong phút chốc đã hoàn toàn xóa đi những nỗi sợ ban đầu của mẹ. Trong giây phút ấy, mẹ đã hạ quyết tâm, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa. Mẹ sẽ dùng hết tình yêu thương của mình, để đưa bảo bối đến với thế giới này. Bởi cuộc sống, còn rất nhiều điều tuyệt vời. Mẹ sẽ cùng con trải nghiệm những điều tuyệt vời ấy!
![]()
Điều gì tới cũng sẽ tới, những cơn ốm nghén khiến mẹ không thể nào giấu được ông bà ngoại. Mẹ thấy rõ được sự thất vọng từ trong ánh mắt của bà, và sự tức giận từ trong ánh mắt của ông. Mặc dù mang trong mình một tâm thế tội lỗi và áy náy. Nhưng ý nghĩ mong muốn đưa con đến với thế giới này vẫn lớn hơn rất nhiều. Đôi tay mẹ vô thức ôm lấy bụng mình, bảo vệ lấy con. Đôi mắt mẹ nhắm nghiền lại chờ đợi cơn trút giận từ ba của mình.
Thế nhưng… ông bà đã không đánh, giây phút ấy, mẹ đã nhìn thấy giọt nước mắt của ông, một người đàn ông mạnh mẽ, chưa bao giờ khóc trước mặt mọi người. Khoảnh khắc ấy, trái tim mẹ như bị ai giằng xé, đau đến ruột thấu tâm can. Nhưng vì sự sống của con… mẹ đã quỳ xuống cầu xin ông bà ngoại để mình có thể đưa con đến với thế giới này. Sau một hồi trầm ngâm, ông bà ngoại cũng đồng ý, nhưng với điều kiện rằng con phải có cha. Con phải đến thế giới này, với một gia đình đầy đủ và hạnh phúc!
Tối đó, mẹ đã suy nghĩ về lời đề nghị này rất nhiều. Thú thật, đôi khi mẹ cũng đã từng có ý định sẽ cho ba con biết về sự tồn tại của bảo bối. Nhưng nỗi sợ khi con phải sống trong một gia đình không hạnh phúc, đã khiến mẹ lần nữa ích kỷ giấu đi danh tính ba con. Mẹ sợ! Sợ con yêu sẽ bị tổn thương, mẹ sợ con đau lòng, sợ con sẽ không có một tuổi thơ trọn vẹn vì một gia đình không hạnh phúc. Bởi mẹ cũng đã từng trải qua, vậy nên mẹ đã không muốn cuộc đời của bảo bối sẽ giống mình.
Bé yêu! Con đừng giận mẹ nhé! Mẹ sẽ yêu thương con thật nhiều, sẽ dùng gấp đôi tình cảm của mình để yêu bảo bối của mẹ. Và mẹ sẽ thay ba chăm sóc, đồng hành cùng con đến hết cuộc đời này. Hãy luôn nhớ rằng, mẹ yêu con rất nhiều!
Thời gian trôi qua thật mau! Bé yêu của mẹ giờ đã được năm tháng. Bụng mẹ ngày càng to hơn, niềm hạnh phúc của mẹ cũng vì thế mà lớn theo. Được cảm nhận từng nhịp đập đầu tiên, từng hơi thở kết nối, từng cử động xíu xiu của con, tất cả đều khiến cảm xúc của mẹ vỡ òa. Mẹ hồi hộp chờ đợi đếm ngược từng ngày, để được nhìn thấy con yêu chào đời. Để có thể gặp mặt món quà mà tạo hóa đã tặng cho mẹ, chỉ riêng mình mẹ.
Cuối cùng ngày sinh cũng tới, cả nhà ai cũng mong được gặp con. Khoảnh khắc, mẹ được đẩy vào phòng chờ sinh, dường như một lần nữa mẹ thấy được giọt nước mắt của ông ngoại con. Cả ông bà đều lo lắng cho cả con và mẹ nhiều lắm đấy! Vậy nên, bé con, sau này hãy cùng mẹ yêu thương ông bà ngoại thật nhiều, thật nhiều nhé!
Trong phòng chờ sinh, giờ đây chỉ còn mẹ cùng các sản phụ khác. Những tiếng la hét thất thanh, những cơn đau đẻ, đã dọa mẹ đôi chút. Mẹ thực sự sợ hãi, thế nhưng cú đạp đúng lúc của con đã khiến lòng mẹ yên tâm và không còn cảm giác khi nãy.
Cơn đau bắt đầu xuất hiện và ngày càng tăng dần theo thời gian. Mẹ cắn chặt môi chịu đựng, bằng tất cả tình yêu thương, mẹ đã cố hết sức để đưa con đến với thế giới này một cách bình an và khỏe mạnh. Và đương nhiên, mẹ có thể cảm nhận được, con cũng đang cố gắng vùng vẫy vươn mình về phía trước, để có thể nhìn thấy ánh sáng. Để có thể đến bên và ôm lấy mẹ!
Ngày 15.10 vào lúc 2h00 chiều, con bắt đầu tiếng khóc đầu đời. Giọt nước mắt mẹ cũng rơi xuống vì hạnh phúc khi nhìn thấy con đã đến với thế giới này bình an và khỏe mạnh. Cả mẹ và con đều đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ này. Hai mẹ con chúng ta đã được gặp nhau. Với mẹ đó chính là phần thưởng quý giá nhất cho sự kiên trì của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy bé cưng của mẹ, mặc dù đau đớn và cơ thể chẳng còn một chút sức lực nào. Nhưng mẹ vẫn nở một nụ cười thật tươi, vươn tay dịu dàng đón con vào lòng. Mẹ khẽ ôm lấy con dịu dàng, như ôm lấy cả bầu trời. Dường như con đã cảm nhận được giọng nói quen thuộc, và hơi ấm từ mẹ, nên đã không còn khóc, mà ngoan ngoãn nằm trong lòng. Ôm lấy bảo bối của mình, mẹ đã thề với lòng mình rằng: “Mặc cho bão giông, mẹ sẽ chở che con cả đời này!”
Giờ đây! Trước mắt mẹ, con đã là một cô bé ba tuổi xinh xắn và lanh lợi. Mọi người ai ai cũng đều yêu quý con. Họ dường như không còn để ý đến việc, mẹ có còn là single mom hay không rồi! Nhìn đôi chân ngắn tũn đang lon ton hướng về phía mình, miệng bi bô bập bẹ gọi mẹ. Mẹ càng chắc chắn thêm về quyết định năm đó là đúng đắn.
Con yêu! Cảm ơn con đã đến bên cuộc đời mẹ! Mẹ yêu con!
© Trần My - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Trời Cao Không Cho Ai Tất Cả, Cũng Không Lấy Đi Của Ai Tất Cả | Blog Radio 891
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.







