Thôi những cuộc rong chơi
2017-02-14 01:12
Tác giả:
Tôi quay đầu lại lần nữa, con đường sao mà mờ mịt hoang hoải quá, thế mà đã có một thời tôi chẳng còn nhớ nỗi đường về...
Lần đầu tôi đi, em ôm lấy tôi khóc nức nở. Những giọt nước mắt ấm nóng thấm vào vai áo tôi. Thế nhưng vòng tay ấy và cả nỗi buồn của em cũng chẳng đủ để giữ lại đôi chân còn mê mải của tôi. Nhìn gương mặt em buồn rười rượi, thoáng chút phân vân nhưng rồi tôi vẫn dứt khoát ra đi... Tuổi trẻ của tôi không thể chỉ mang tên em, nó rộng lớn và bao la hơn những gì em muốn.
Rồi lần thứ hai, lần thứ ba,... em chẳng buồn níu giữ tôi lại nữa. Chỉ có đôi mắt vẫn ươn ướt và gương mặt vẫn buồn rười rượi. Nhưng có giới hạn nào cho đam mê chứ, tôi vẫn hết mình với những chuyến đi xa, một mình lang thang để tìm những bức hình mà tôi tâm đắc. Khi thì ở một vùng núi, khi lại ở một bãi biển lạ chờ đón bình minh. Những chuyến đi lúc đầu chỉ vài tuần, rồi đến cả tháng, hay thậm chí là vài tháng. Tôi vẫn cứ mải miết như thế mà chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của em. Thoáng qua trong tôi là vài tin nhắn báo rằng tôi vẫn bình an, vài cuộc gọi điện thoại ngắn ngủi trong suốt khoảng thời gian dài ấy.
Nhưng có lẽ, khi tôi thật sự quay đầu lại thì mọi thứ đã chẳng ở nguyên vị trí của nó nữa...
Lần đầu tiên sau một chuyến đi xa, tôi thấy gương mặt em rạng ngời hơn chút ít. Em thậm chí còn cười và lâu lâu cất vài ba tiếng hát trong phòng bếp. Điều này thật lạ.
Em mà tôi biết là cô gái có gương mặt lạnh lùng và đôi mắt buồn thăm thẳm. Tôi bị thu hút bởi đôi mắt lúc nào cũng như ướt lệ ấy. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, tôi lại thấy mình như bị chìm đắm vào đại dương mênh mông nào đó thật tĩnh lặng. Không chút gợn sóng, không có lấy chút hy vọng mong manh nào. Tôi vẫn nghĩ đôi mắt ấy thật đẹp, nỗi buồn ấy cũng thật đẹp và tôi nâng niu nó. Bởi thế nên tôi vẫn thường ghi lại những khoảnh khắc ấy bằng những tấm ảnh đen trắng. Vì tôi không muốn nó được điểm xuyết bởi chút màu sắc nào, tôi sợ những màu sắc ấy sẽ thu hút đi đôi mắt ấy nhìn về hướng khác.
Em mà tôi yêu lúc nào cũng dịu dàng và trầm mặc. Em ít nói, ít cười, và cũng ít cả những lần đi ra ngoài. Tôi vẫn thường thắc mắc tại sao chúng tôi quá trái ngược mà lại ở bên cạnh nhau. Tôi mê mẩn những chuyến đi, còn em chỉ ao ước được quẩn quanh trong ngôi nhà quen thuộc. Mọi thứ của em chỉ đơn giản là một vòng tròn lặp đi lặp lại giữa các ngày. Có lẽ hai tính cách trái ngược ấy lại thu hút nhau chăng? Hay bởi vì em quá hiền lành nên cứ mãi chịu đựng con người ngang ngược và bướng bỉnh của tôi.
Mỗi buổi chiều, em lại lôi bằng được tôi ra ban công để cùng em uống trà chiều. Nhưng tôi luôn chọn cà phê thay cho trà. Còn em lại tỉ mẩn với từng tách trà nồng nồng vị quế hay thoang thoảng hoa sen. Tôi chẳng bao giờ thắc mắc về thói quen đó, và em cũng chẳng bao giờ bắt buộc tôi phải uống trà thay cà phê. Em chẳng nói, và tôi thì mãi chẳng hiểu.
Có phải vì thế mà tôi vẫn mải mê với những cuộc rong chơi, còn em thì chẳng buồn níu giữ.
Chiều, tôi không thấy em ra ban công như thường lệ. Em xuất hiện với gương mặt trang điểm nhẹ nhàng và bộ váy trắng nhàn nhạt.
“Em đi có chút việc, chắc là tối em không ăn cơm ở nhà đâu, anh tự lo cho mình được chứ?”
Tôi thoáng chút bối rối:
“Hôm nay em không uống trà chiều cùng anh à? Được thôi em cứ đi chơi cho thoải mái nhé. Anh lo được. Nhớ về sớm nhé!”
Em xoay lưng, vui vẻ bước đi. Lần đầu tôi thấy em vui vẻ như thế. Nụ cười ấy còn hạnh phúc hơn cả lần đầu tiên khi tôi đồng ý uống trà chiều cùng em nữa. Em đi rồi, em lại lang thang vơ vẩn giữa phố phường ngày cuối tuần. Thật lạ, mọi thứ sao mà thay đổi nhiều thế.
Con đường này ngày trước tôi đã đi cùng em, ở ngay ngã tư này có một quán cà phê cực hay mà chúng tôi vẫn hay ghé vào. Tôi thì thường bảo vào nghỉ chân và kêu ca sao em bắt tôi đi bộ nhiều thế. Còn em thì lặng lẽ cười vì biết thừa tôi đang thèm mùi cà phê sữa đặc ở đây. Dù thế đi nữa em cũng chẳng bao giờ vạch trần tính trẻ con của tôi cả.
Ở trên đoạn đường này còn có quán ăn mà em vẫn thường đưa tôi đến, tôi mê mẩn món cháo đậu đỏ ở đó. Bà chủ quán vui tính bao giờ cũng thêm cho em vài hạt đậu vì khen em vừa xinh vừa ngoan hiền. Còn tôi lại càu nhàu sao bà chẳng thương tôi mà cho thêm tôi vài hạt như thế. Em cũng chỉ lặng lẽ cười, rồi lau những giọt mồ hôi trên trán tôi.
Mà sao mùa này những năm trước, con đường này có nhiều hoa sưa lắm cơ mà nhỉ? Những cây hoa sưa nở trắng, rơi xuống li ti ngập cả con đường dài. Em bảo em thích hoa sưa lắm, trắng muốt và nhẹ nhàng nên tuần nào chúng tôi cũng cùng nhau đi bộ ở con đường này. Thế mà giờ đây chẳng còn chùm hoa trắng nào cả, cũng chẳng còn tán cây nào che trên đầu tôi nữa. Tia nắng chiếu thẳng xuống mặt tôi, hơi âm ấm khiến tôi bừng tỉnh.
Thì ra mọi thứ thay đổi rồi, chỉ vì tôi quá thờ ơ nên chẳng nhận ra mà thôi.
Ghé vào quán cà phê quen ở ngã tư đường, gọi cho mình một ly cà phê sữa đặc, nhưng người phục vụ chẳng còn là cô bé sinh viên như xưa nữa. Tôi ngạc nhiên cất giọng hỏi mới biết cô bé ấy đã ra trường và đi làm nên không làm thêm ở đây nữa. Thời gian trôi qua thật nhanh biết bao.
Tôi hoang mang chẳng biết mình đang ở đâu nữa? Là những chuyến rong chơi mê mải, hay là khoảng thời gian ít ỏi mà tôi ở cạnh em.
***
Tôi lại chuẩn bị cho chuyến đi mới, địa điểm lần này là một làng chài ven biển miền Trung. Đã lâu lắm rồi tôi vẫn luôn ao ước được đắm mình trong khung cảnh hoàng hôn trên biển lãng mạn.
Tiếng tàu chạy xình xịch ầm ĩ, những hàng cây vun vút lao qua, tôi ngồi thẩn thơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật lạ là tôi chẳng hề hào hứng cho chuyến đi này. Mặc dù đã từ bao lâu tôi ao ước được đắm mình trong cảnh hoàng hôn của biển, trong cái ánh vàng thẫm cuối ngày, trong tiếng biển đêm rì rào hay cả những làn gió biển mằn mặn. Thế nhưng tôi lại đang buồn và trống vắng kì lạ. Gương mặt buồn của em cứ ám ảnh tâm trí tôi mãi. Tôi từng mê đắm gương mặt ấy vì nỗi buồn ấy thật đẹp. Nó hư ao khiến tôi có cảm giác mình ao ước được chở che em mỗi ngày. Còn hôm nay tôi lại đang lo sợ trước nỗi buồn ấy...
Tôi uể oải đặt chân đến miền đất hứa, biển phía trước mênh mông quá, còn tôi thì lại quá bé nhỏ. Những đợt sóng ào ào xô đến, trắng xóa bờ. Tôi nghe nhiều về biển, về thuyền, về những con sóng bạc đầu, và cả những mối tình của biển nữa, của con dã tràng... Tất cả chúng khiến suy nghĩ của tôi dậy sóng những nỗi buồn khó tả.
Tôi nhớ em, nhớ da diết... Tôi gọi cho em, muốn được nghe giọng em. Nhưng chuông điện thoại đổ từng hồi chuông dài và tắt lịm. Chiều nay em lại không ở nhà ư? Chẳng phải thói quen của em là ở nhà vào những buổi chiều ư? Hay em đang uống trà ngoài ban công mà không để ý đến điện thoại? Hay em lại ra ngoài như hôm trước?
Lang thang trên bãi biển, nỗi buồn cứ khiến tôi day dứt.
“Chúng ta chia tay đi. Yêu nhau nhưng có bao giờ anh hiểu cho em chưa? Em biết anh yêu em, nhưng anh chưa bao giờ hiểu cho em. Anh có đam mê, em ủng hộ. Anh có ước mơ, em ủng hộ. Nhưng em có nỗi buồn, anh không hề hiểu. Tình yêu của anh lớn lao quá khiến em bị choáng ngợp. Em chỉ đơn giản cần một người luôn cạnh em, cùng em chia sẻ những buồn vui. Em không muốn cuộc tình ấy chỉ có em và bóng hình anh để em chờ đợi. Em chẳng thể chờ được nữa rồi anh à!”
Tiếng cô gái lẫn với tiếng khóc và tiếng sóng biển. Còn chàng trai đứng đó, bất động và đau khổ...
Cuộc cãi vã ấy là vì tình yêu. Có lẽ nỗi buồn in hằn trên hai gương mặt kia cũng chẳng thể níu kéo được tình yêu ấy nữa. Trong tình yêu, khoảng cách làm người ta phân vân, còn thời gian khiến người ta nghi ngại. Khoảng cách khiến người thương thành người lạ, thành những điều cũ chẳng bao giờ chạm lại được lần nữa. Họ yêu nhau nhưng tình yêu ấy chẳng đủ lớn để cùng nhau vượt qua cả khoảng cách và thời gian xa nhau quá nhiều để rồi phải ngậm ngùi chia tay khi lòng còn thương rất nhiều. Sự tổn thương chính là điều mãi mãi không thể hàn gắn được.
Thế còn tôi, tôi thì sao?
Tôi vẫn để em chờ đợi những ngày dài đằng đẵng.
Tôi vẫn để em lặng lẽ phía sau mà chẳng hiểu rằng em cô đơn đến nhường nào.
Tôi vẫn ích kỷ cho mình quyền được theo đuổi đam mê sở thích mà chẳng để ý đến nỗi cô đơn trống vắng trên gương mặt em.
Tôi hoang mang và lo lắng thật sự. Tiếp tục những cuộc gọi, em vẫn chẳng nghe máy. Tôi như phát điên lên. Em sẽ không nguy hiểm gì chứ? Hay đang có chuyện gì chứ?
Tôi bất lực ngồi nhìn điện thoại, màn hình tối đen. Mong chờ một tin nhắn, một cuộc gọi thôi sao mà thời gian thật dài. Thế mà em vẫn luôn lặng lẽ chờ tôi như thế, ngày này qua ngày tháng, tuần này qua tuần khác, tháng này qua tháng khác. Nhưng tôi chỉ đợi chờ có mấy chục phút cũng chẳng có đủ kiên nhẫn. Tôi đã để em chờ đợi nhiều như thế, sao lại chẳng chờ đợi em được một lần chứ.
Điện thoại sáng báo có tin nhắn:
“Lúc nãy anh gọi em đang nấu cơm. Em có nấu món anh thích đó. Rất ngon, ước gì anh ở đây..”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng day dứt vô cùng.
“Anh đang về đây!”
Tôi quyết định sẽ không để em chờ đợi nữa. Ôm balo và lao nhanh lên tiếc taxi vừa đỗ xịch, tôi về với em.
Tôi nhớ vị cháo đậu đỏ, nhớ những lần em dịu dàng lau mồ hôi cho tôi.
Tôi nhớ vị đăng đắng của cà phê hòa với vị ngọt thơm của sữa.
Tôi nhớ những lần lặng lẽ đi bên em, nắm tay em trên con đường đầy hoa sưa trắng.
Tôi nhớ cả những cái ôm từ phía sau, nhớ tách trà thoang thoảng hoa sen, nhớ gương mặt buồn của em...
Tôi bước vội những bước chân về nhà, ngôi nhà đã sáng đèn, chắc là em đã về. Tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Rồi ngày mai tôi sẽ rủ em cùng đi dạo ở con đường đầy hoa sưa mà em thích, sẽ lại ghé vào quán cà phê ở ngã tư đường và cằn nhằn sao em cứ bắt tôi đi bộ hoài. Hoặc tối khuya lại rủ em đến quán cháo đậu đỏ cũ để rồi năn nỉ bà chủ quán thương tình thêm cho vài hạt đậu. Có lẽ tôi đã quá mê mải mà quên mất đi những điều cũ tưởng chừng đơn giản ấy lại là niềm hạnh phúc giản đơn của em.
Tôi quay đầu lại lần nữa, con đường sao mà mờ mịt hoang hoải quá, thế mà đã có một thời tôi chẳng còn nhớ nỗi đường về... Rón rén mở cánh cửa, tôi ngửi thấy mùi trà sen thoang thoảng và cả mùi cà phê thơm lừng cả căn phòng...
© Đoàn Hòa – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.