The sound of silence (Soundtrack Blog Radio 307)
2013-12-19 10:36
Tác giả:
"The Sound of Silence" là ca khúc đã đưa tên tuổi của cặp song ca folk vào thập niên 60, Simon & Garfunkel được biết đến rộng rãi. Ca khúc được viết vào tháng 2/1964, sau cái chết vì ám sát của Tổng thống Mĩ John F.Kennedy. Ở Mĩ, đây là ca khúc nổi tiếng thứ hai của Simon & Garfunkel, chỉ sau "Bridge over Troubled Water".
Ca khúc được ghi âm lần đầu trên phiên bản acoustic trong album năm 1964,Wednesday Morning 3A.M. Sau đó nhà sản xuất Tom Wilson đã phối lại ca khúc này với trống, ghi ta bass và ghi ta điện rồi phát hành nó dưới dạng single vào tháng 9/1965. "The Sound of Silence" vươn lên vị trí thứ nhất trên Billboard Hot 100 đầu năm 1966, đồng thời xuất hiện trong album thứ hai của Simon & Garfunkel cũng trong năm này, Sounds of Silence.
Bản gốc được trình bày bởi Simon & Garfunkel
Bản cover được thể hiện qua giọng hát ca sĩ Yao Si Ting (Diêu Tư Đình)
Bản cover của Yao Si Ting
Lời bài hát:
Hello, darkness, my old friend
I've come to talk with you again
Because a vision softly creeping
Left its seeds while I was sleeping
And the vision
That was planted in my brain
Still remains
Within the sound of silence
In restless dreams I walked alone
Narrow streets of cobblestone
Beneath the halo of a street lamp
I turned my collar to the cold and damp
When my eyes were stabbed
By the flash of a neon light
That split the night
And touched the sound of silence
And in the naked light I saw
Ten thousand people, maybe more
People talking without speaking
People hearing without listening
People writing songs that voices never share...
And no one dare
Disturb the sound of silence.
"Fools," said I, "you do not know
Silence like a cancer grows."
"Hear my words that I might teach you,
Take my arms that I might reach you."
But my words like silent raindrops fell,
And echoed in the wells of silence.
And the people bowed and prayed
To the neon god they made.
And the sign flashed out its warning
In the words that it was forming.
And the signs said: "The words of the prophets
Are written on the subway walls
And tenement halls,
And whisper'd in the sound of silence."

Dịch:
Xin chào bóng tối, người bạn cũ của tôi
Tôi lại đến để trò chuyện cùng anh đấy
Bởi vì một ảo ảnh từ từ xâm chiếm
Nó gieo mầm khi tôi còn đang say giấc
Và ảo ảnh đó
Cứ lớn dần lên trong tâm trí tôi
Vẫn đọng lại
Với thanh âm của sự lặng yên
Trong cơn mộng mị tôi thấy mình bước một mình
Con đường chật hẹp với toàn sỏi đá
Tôi kéo cổ áo lên để tránh cái lạnh ẩm ướt
Khi đôi mắt tôi chói lóa bởi ánh sáng của một ngọn đèn neon
Nó xé toạc màn đêm
Và chạm vào âm thanh của sự tĩnh lặng
Và trong ánh sáng trần trụi tôi nhìn thấy
Mười nghìn người và có khi còn nhiều hơn thế
Họ nói chuyện với nhau bằng sự im lặng
Họ lắng nghe nhau bằng sự thờ ơ
Họ viết những bài hát mà tiếng hát không bao giờ cất lên
Không một ai dám phá vỡ cái thanh âm của sự tĩnh lặng
Tôi nói: “Thật ngu ngốc. Các người không biết rằng sự im lặng giống như mầm mống của một căn bệnh ung thư. Hãy nghe tôi, tôi có thể nói cho các bạn hiểu. Hãy nắm lấy tay tôi, để chúng ta có thể gắn kết”.
Nhưng câu nói của tôi như một giọt mưa tĩnh lặng rơi xuống, và vang vọng trong cái hố sâu tĩnh lặng
Rồi người ta cúi mình cầu nguyện tới ánh sáng của thượng đế mà họ tự tạo nên.
Và tia chớp lóe lên như cảnh báo với những dòng chữ hiện lên
Nó nói rằng: “Những lời tiên tri được viết ra trên các bức tường dưới đường hầm và trên trần nhà. Và thì thầm trong âm thanh của sự tĩnh lặng.
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.


