Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân của tớ nhờ có cậu đã trở nên rực rỡ

2020-11-27 01:25

Tác giả: OceanWeed38


blogradio.vn - Cậu biết không, tớ đã vô cùng thích cậu. Và dù cậu có thích tớ hay không thì tớ vẫn muốn cảm ơn cậu. Vì nhờ có cậu, những năm tháng thanh xuân của tớ đã trở nên rực rỡ hơn.

***

Gửi cậu, người bạn cùng lớp của tớ,

Hôm nay là ngày cuối cùng ở ngôi trường này rồi, tớ không muốn giữ cái hình tượng lớp phó học tập gương mẫu này nữa, bởi vì nếu cứ giữ hình tượng ấy thì tớ không thể nói ra điều này và tớ sẽ phải ôm vấn vương, lo lắng, nuối tiếc đến mãi sau này.

Ngày hôm nay có thể là ngày cuối cùng, và cũng là cơ hội cuối cùng để tớ nói ra chuyện này với cậu, chính vì vậy hôm nay tớ nhất định sẽ nói thật rõ ràng điều mà tớ giữ trong lòng lâu lắm rồi “Tớ thích cậu”.

Thực lòng mà nói, tớ không phải một người văn thơ, tớ chỉ thích Toán học với những phép tính có đáp án rõ ràng. Đối với tớ, cậu là một phép toán mà tớ không thể nào hiểu nổi, vậy mà tớ vẫn cố đâm đầu vào cậu để giải đố. 

Tớ chẳng biết tớ thích cậu từ lúc nào nữa, chỉ là một ngày nọ tớ nhận ra tớ thích cậu mất rồi. Những hành động vô tư ấy, nụ cười ấy và cả mùi hương ấy nữa, tất cả tớ đều nhớ, nhớ đến nỗi mỗi ngày trong đầu luôn ngây ngốc có cậu. Dần dần, một chút rồi lại một chút, tớ càng ngày càng thích cậu hơn. 

Tớ thích được cảm giác tựa vào người cậu, thích cái cảm giác được cùng ô đi về với cậu những ngày mưa, thích cái cảm giác ngồi sau lưng cậu vào những ngày nắng. Nhưng đường đường là lớp phó học tập mạnh mẽ không cần một ai như tớ làm sao mà thể hiện ra được chứ. 

banthan8

Tớ muốn quan tâm cậu nhưng tớ lại quá vụng về, lúc nào cũng chỉ cãi nhau với cậu, để rồi cuối cùng người làm hòa là cậu. Từ ngày tớ thích cậu, tớ mới biết ghen, tớ thầm ghen tuông với những người cậu quan tâm, thầm ghen với người bạn được cậu khoác áo, thầm ghen cả với những người mình không quen biết nhưng vì họ được cậu khen xinh đẹp nên tớ vẫn ghen, tớ ghen hết đấy, chỉ là cậu không quan tâm thôi.

Cậu biết căn bệnh giả tưởng “Hanahaki” không, đó là căn bệnh khiến lồng ngực của những người tương tư mang tình yêu trong sáng nở hoa. Trước tiên trong lồng ngực của những người bệnh sẽ xuất hiện một loài cây, rễ của nó đâm vào từng mạch máu, từng dây thần kinh để khiến hoa của nó nở, dần dần hoa sẽ lấp đầy phổi, khiến người bệnh lúc đầu sẽ nôn hoặc ho ra cánh hoa, sau đó cánh hoa ngày một nhiều sẽ lấp đầy phổi ngăn cản hơi thở của người bệnh, khiến chết người bệnh chết mòn trong đau đớn. 

Nghe đáng thương nhỉ, thật may là nó chỉ là một căn bệnh giả tưởng không có thật, nếu nó có thật thì với 3 năm qua tớ tương tư cậu thì cũng đủ khiến tớ chỉ cần thở một cái thôi cũng ra cánh hoa rồi. 

Căn bệnh giả tưởng “Hanahaki”” chỉ có hai cách chữa, một là phẫu thuật cắt cái cây đi, hai là được đáp trả tình cảm nhưng căn bệnh tương tư của tớ chỉ cần câu trả lời của cậu là được rồi.

hoctro4

Tớ không quan tâm cậu sẽ làm gì với bức thư này, chụp ảnh rồi đăng lên mạng hay vứt dưới góc tường, cậu chỉ cần đọc nó và cho tớ một câu trả lời là được rồi. 

Vứt lá thư này nghĩa là câu trả lời của cậu là không dù thể nào cũng không, đặt lá thư lên trên bàn nghĩa là cậu cần thêm thời gian để suy nghĩ, đặt lá thư về chỗ cũ nghĩa là cậu đã có người trong lòng rồi, còn nếu cuối buổi ngày hôm nay cậu cầm lá thư này đứng ở cổng trường thì tức là có. 

Nghe có vẻ giống hẹn đánh nhau nhỉ, nhưng tính tớ là vậy, đây đối với tớ là chuyện rất quan trọng. Và đương nhiên cậu an tâm đi, dù câu trả lời có thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn là bạn, tớ vẫn sẽ chúc cậu may mắn, bình an, có thể đi trên con đường mơ ước của mình, còn bản thân tớ thì tớ nhất định vẫn sẽ mạnh mẽ thực hiện giấc mơ của mình để nó không lụi tàn.

Cậu biết không, tớ đã vô cùng thích cậu. Và dù cậu có thích tớ hay không thì tớ vẫn muốn cảm ơn cậu. Vì nhờ có cậu, những năm tháng thanh xuân của tớ đã trở nên rực rỡ hơn.

© OceanWeed38 - blogradio.vn

Xem thêm: Tuổi thanh xuân chỉ có một lần trong đời

OceanWeed38

- Một tác giả nhỏ thích BL và GL -

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Kết thúc là bắt đầu...

Kết thúc là bắt đầu...

Phụ nữ lấy chồng, ai cũng mong cầu hạnh phúc, mong cầu một gia đình ấm êm. Có ai mong cầu mình sẽ làm trụ cột gia đình? Kí ức về những tháng ngày tưởng chừng như hạnh phúc, mà không phải hạnh phúc cứ hiện ra...

Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu

Có một tôi cô đơn trong đại dương tình yêu

Có những lời muốn bày tỏ cuối cùng lại hoá thành con thuyền, bị ngọn sóng dữ cuốn đi xa, nuốt trọn xuống đáy đại dương. Con thyền ấy không bao giờ còn trở lại được nữa, như cách mà chúng ta đè nén tâm tư chôn chặt xuống đáy lòng.

Cánh cửa tình bạn

Cánh cửa tình bạn

Những lúc ở bên Minh, anh cảm thấy như có một sợi dây vô hình kéo anh lại gần hơn, làm anh nhìn Minh bằng một ánh mắt khác. Quân không còn thấy Minh chỉ là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ nữa.

Một người giữ lại, một người buông tay

Một người giữ lại, một người buông tay

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp kỳ lạ trong lòng, như thể chỉ một câu nói của cô ấy cũng đủ làm tan biến mọi lạnh lẽo của cơn mưa ngày hôm đó.

Quay trở về nhà

Quay trở về nhà

Hơn ai hết thì con cũng là người buồn nhất. Bởi ước mơ dường như sắp thực hiện của con phải tạm gác lại. Giờ đây, con lại phải cô đơn và có thể lạc lõng nơi xứ người. Chuyến đi này là lần đầu tiên con xa nhau lâu đến vậy.

Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!

Sống ở đời: Bớt can thiệp, bớt nói, bớt lo - Đó mới là khôn ngoan!

Dù mối quan hệ có thân thiết đến đâu, cũng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Dù khó chịu đến đâu, cũng đừng tùy tiện phán xét.

Âm thầm chờ anh quay về

Âm thầm chờ anh quay về

Tất cả kí ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của em như ngày nào nhưng với anh thì nó sẽ là dĩ vãng nhạt nhòa trong quá khứ mà thôi.

Cho đi từ những điều nhỏ bé

Cho đi từ những điều nhỏ bé

Tôi nhìn thấy chính mình trong họ – những lúc tôi gặp khó khăn và nhận được sự giúp đỡ từ người khác. Tôi biết rằng, dù nhỏ bé nhưng sự chia sẻ có thể làm thay đổi cuộc sống của ai đó theo những cách bất ngờ. Và đôi khi, điều đó đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

Về quê...

Về quê...

Anh đến quê em một ngày xa Cơn gió lao xao tựa đón chào Để nhìn thấy cánh đồng lúa chín Bên rặng tre lũ trẻ thường chơi

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"

back to top