Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cậu biết không tớ đã luôn chờ đợi cậu

2020-11-14 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Cậu dúi vào tay tớ chiếc kẹo nhỏ, bọc trong lớp giấy gói nilon có màu loang loáng như gói đủ màu cầu vồng trong đó “Cố lên nhé! Đợi anh”. Cậu nhìn tớ với tất cả dịu dàng trong đáy mắt. Giây phút đó tưởng chừng như kéo dài mãi cho tới giờ, mỗi khi nghĩ về cậu, mái tóc ngắn dưới ánh nắng hè, đôi mắt, nụ cười ấy vẫn khiến tớ ngẩn ngơ.

***

Quay đi quay lại với guồng quay của công việc, học hành, cũng chẳng để ý trời vào thu từ khi nào. Chỉ nhớ một chiều Chủ nhật, trên con đường quen thuộc từ trường trở về phòng, tớ nghe mùi hương hoa sữa thoang thoảng đâu đây. 

Người ta nói, thu đến là khi cô đơn đến, những nỗi buồn thường đến bất chợt như những cơn mưa cuối hạ. Mùa thu, một mình liệu có cô đơn không?

Gặp cậu vào một ngày đầu thu của 5 năm trước, khi ấy, chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ con, tuổi 17 thật nhiều nỗi buồn. Tớ chẳng thể ngờ ngày hôm ấy đã bắt đầu những tiếc nuối trong tớ, mình đánh mất thật nhiều để rồi điều sót lại giữa hai ta chỉ còn là những khoảng trống trong cuộc đời nhau. 

Cậu còn buồn không? Buồn cho chuyện của chúng mình, đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại những chuyện đã qua, tớ vẫn luôn tự hỏi “Chúng mình đã bao giờ thực sự cần nhau chưa nhỉ?”.

Năm ấy, trời vào thu nhưng nắng vẫn thật gay gắt, dưới tán xà cừ, hình ảnh cậu chìm vào yên tĩnh khiến tớ cực kì tò mò. Năm 17 tuổi, tớ đã từng có mong muốn rằng có thể mang “ồn ào” đến với cậu, hoặc chí ít, tớ nghĩ cậu sẽ muốn chia cho tớ một ít tĩnh lặng bên mình hoặc cả hai. 

Cậu ngẩng đầu lên, chào tớ, khi ấy, cậu xa lạ và tớ đã cho rằng mình sẽ rất khó để nói với nhau đôi ba lời. Thế mà chẳng phải, chỉ một tiếng sau, tớ đã thấy cậu cười đùa vui vẻ cùng một người bạn khác, tớ biết, hai người cũng chỉ mới vừa quen nhau.

banthan8

Tớ thừa nhận, có một chút ghen tị nhen nhóm trong lòng tớ rồi. Những ngày sau đó, tớ luôn luôn tìm cớ để kết thân, để có thể nói chuyện với cậu. Chẳng vì điều gì cả, đơn giản là cách tớ thỏa mãn “chút ghen tị” của mình thôi.

Thời gian và những câu chuyện qua đi, hai đứa bắt gặp sự đồng điệu trong tâm hồn nhau rồi chẳng mấy chốc trở thành thân thiết. Nhớ một lần tớ hỏi cậu có thấy tớ phiền không “Em phiền lắm đấy”, nhưng tớ nghe thấy rồi nhé, khi cậu cúi đầu xuống, nói thật nhỏ “Nhưng anh quen rồi” Trong mắt tớ, cậu vẫn như lần đầu gặp gỡ, như gần mà lại như xa.

Nắng tháng 6 rực rỡ trên cao, tớ và cậu bước vào thời gian gấp rút chuẩn bị cho kỳ thi Đại học. Cậu chở tớ đi trên con đường làng nhỏ và bụi, hai đứa chen nhau trên yên chiếc xe cub, tớ nép vào người cậu, lần đầu tiên tớ ngửi thấy mùi nắng, như là mùi vị ngọt thanh của cốc sấu đá đầu mùa, như hương thoang thoảng của cánh sen  mềm, nhẹ nhàng, xao xuyến. Cậu hát đôi ba câu vu vơ, hát về tà áo dài thiếu nữ, hát về nụ cười duyên của tuổi dại khờ.

Ngày điền nguyện vọng Đại học, những tờ giấy note vàng xanh đủ màu tớ dán đầy quyển vở bài tập, lật đi lật lại chẳng biết phải chọn gì. “Anh sẽ ở Hà Nội chứ?” “Em ở đâu thì anh ở đấy”. 

“Khi học Đại học, anh sẽ qua chở em đi chơi chứ?” 

“Được!”

“Em sẽ mặc những chiếc váy thật đẹp. Em sẽ thi hoa khôi đấy nhé!?”.

“Em thích lắm hả?” 

“Dạ!”

Cậu nhìn tớ, cười.

“Thế thì anh sẽ đi cùng em, ủng hộ em!”

congvien

Cậu dúi vào tay tớ chiếc kẹo nhỏ, bọc trong lớp giấy gói nilon có màu loang loáng như gói đủ màu cầu vồng trong đó “Cố lên nhé! Đợi anh”. Cậu nhìn tớ với tất cả dịu dàng trong đáy mắt. Giây phút đó tưởng chừng như kéo dài mãi cho tới giờ, mỗi khi nghĩ về cậu, mái tóc ngắn dưới ánh nắng hè, đôi mắt, nụ cười ấy vẫn khiến tớ ngẩn ngơ.

 

Rồi mình giận nhau, chẳng rõ lý do là gì nữa, giận hờn ngây ngô vụng dại ngày ấy khiến chúng mình lặng đi, để lại cho tớ những cái ngoảnh đầu nhìn lại đầy nuối tiếc.

Gặp lại cậu vào một buổi tối tháng 9, hai đứa chở nhau trên chiếc xe ngày nào, chen chúc, gió cuốn bụi từ con đường làng đang sửa làm nhòe mắt tớ.

Cậu khẽ kéo đầu tớ nép vào vai áo, vẫn là cậu đấy thôi nhưng chẳng còn mùi nắng ngọt như ngày nào, “Cho đỡ bụi, không thích thì thôi!”.

“Anh dạo này ổn không?” tớ hỏi, hồi hộp chờ câu trả lời từ cậu, tớ sợ cậu sẽ nói “không”, khi ấy, tớ sẽ xót xa biết mấy. 

“Mọi thứ đều ổn, chỉ là một mình thôi, không có bạn bè!”

“Anh có thể gọi cho em, mỗi khi anh cần một người ở cạnh, em sẽ đến”

Đêm đầu tiên Hà Nội đón gió mùa, tớ nhận một cuộc gọi từ một dãy số lạ, đầu dây bên kia vang lên tiếng của cậu “Ra Hồ Tây nhé!”, “Ừ, anh đón em đi”. Chúng mình ngồi ở ven hồ, cũng chẳng còn nhiều chuyện để chia sẻ với nhau, tớ nói vài câu bâng quơ rồi chìm vào yên tĩnh. 

năm_tay_nhau

Mấy bài ballad phát qua chiếc điện thoại hiện đại, không có tai nghe, âm nhạc cuống quýt, hoà chung với không khí, quẩn quanh lòng tớ. Gió thổi bên tai, lành lạnh. Tiếng sóng nước đuổi nhau. Tiếng cậu khẽ thở dài. Vị của lon bia đắng chát nơi cuống họng. 

“Tớ có thể cởi giày ra được chứ?” hơi lạnh từ nền đá, chút nước còn sót lại sau cơn mưa hồi chiều. Ừ, tớ công nhận, đây chính là mùa thu trong lòng tớ.

“Có bạn mà, ai chẳng thích!”

“Cũng đúng, chẳng có ai thực sự thích cô đơn, phải không?”  

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Xem thêm: Hết thương còn vương nỗi nhớ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top