Tết về bên gánh hàng của mẹ
2019-01-21 01:26
Tác giả:
Thời gian thấm thoát trôi qua, những ngày tháng thời thơ ấu dường như đã trở thành những kỷ niệm đẹp đẽ mà con người luôn muốn tìm về mỗi khi lớn lên. Tôi cũng thế, khi trưởng thành tôi lại càng cảm thấy lưu luyến cái thời trẻ con ngây ngô bên gia đình nhiều hơn.
Vào mỗi dịp sum vầy, đặc biệt là những dịp Tết Nguyên Đán sắp đến gần, trong lòng lại nôn nao biết bao nhiêu là cảm xúc vui buồn khó tả. Tôi vui vì trong lòng luôn mong mỏi trở về nhà bên cạnh ba mẹ, buồn vì chợt nhận ra dường như Tết bây giờ đã không còn như ngày xưa nữa.
Nói đến cái Tết ngày xưa, ngày mà tôi còn khoảng chừng 7 đến 8 tuổi, thời mà con nít ở miền quê chỉ biết cắt lục bình làm bánh mì mà chơi, đêm đêm rủ nhau lấy trộm vài ba trái chuối, củ khoai để đem ra bờ sông cùng nhau đốt lửa để nướng ăn như cuộc sống của những người đi đồng mà chúng tôi vẫn thường thấy.
Cái thời đấy, gần tới đầu tháng Chạp người ta đã vội vàng mua chậu trồng hoa, để kịp nở khi gần Tết cho đẹp nhà đẹp cửa. Ai ai cũng nô nức sắm sửa, cắt tỉa cây cỏ, làm bánh làm mứt cả tháng trời để dành đãi bà con xa gần ăn Tết.
Những ngày gần 23 tháng chạp, mở cửa nhà ra đã thấy mấy cô mấy bác chèo ghe chở hoa Tết ra chợ bán, cảnh tượng này mới thật sự đẹp làm sao. Cả một dòng sông bỗng chốc đã được tô điểm bởi sắc hoa xuân đầy màu sắc, khiến cho ai nấy trong lòng cũng dâng lên một niềm vui khó tả, niềm vui đó gói gọn trong ý nghĩa đơn giản của bà con miền Tây chất phác “À, thì ra Tết đến rồi”.
Mẹ tôi bảo, Tết đến mà không tranh thủ mua bán vài thứ để kiếm thêm ít tiền lì xì tụi nhỏ thì thật là tệ quá xá. Cái giọng miền Tây, nghe thôi đã thấy bùi ngùi dù chỉ là một lời nhắc nhở, mà cũng gợi nhớ cả một vùng ký ức xa xưa. Cái đặc trưng của người dân miền Tây Nam bộ, là mỗi dịp Tết chợ lúc nào cũng đông, không chỉ mở bán ban ngày mà còn cả ban đêm, người đi chen chúc, tiếng rao tiếng chào vang cả một góc trời.
Ngày đó, tôi cũng lon ton ngồi bên cạnh phụ mẹ bán hàng. Giỏ hàng của mẹ tôi, có đủ thứ từ hoa quả đến bánh kẹo và đồ trang trí nhà cửa. Con nít chỉ được cái siêng năng nhốn nháo mấy phút đầu chứ không thể kiên trì như người lơn được. Tôi còn nhớ, mỗi khi không ai mua hàng, mẹ tôi lại không chú ý thế là tôi lấy trộm vài ba miếng kẹo dẻo bỏ vào túi để dành. Nhiều khi tôi còn mong cho mẹ bán ế hàng, để tôi sẵn tiện ăn mấy món bánh còn lại không ai mua, nghĩ lại ngày đó sau mà trôi qua nhanh thế.
Những người đi qua đi lại, họ vui mừng cười nói mua thứ này thứ kia về đón Tết, còn tôi thì ngồi cạnh mẹ không ngớt lời mời gọi mấy cô mấy chú mua hàng giúp mẹ con, để con mau về nhà đón Tết. Cảm giác khi mọi người xung quanh đều sống trong sự sung túc để có quyền lựa chọn mua thứ này hay thứ kia mới thích làm sao. Lúc đó tôi từng nghĩ, giá như mình cũng được làm người mua như thế thì thích quá. Mẹ tôi sẽ không cần phải mua bán cực khổ và tôi cũng không cần ngồi đó và suy nghĩ lung tung như thế.
Nhưng thật ra thì, cảm giác đón Tết với gánh hàng cùng mẹ như thế này không hề tệ chút nào. Người giàu đón Tết bằng cách du xuân mua hàng, còn người nghèo thì phải mua gánh bánh bưng từng thứ, nhưng chưa bao giờ họ than vãn vì sao cuộc sống lại trớ trêu như thế.
Mỗi khi ai đó mua hàng giúp mẹ tôi xong, mẹ liền cất tiền cẩn thận và miệng thì luôn lẩm bẩm những con số và nói thầm rằng: “Mấy chục ngàn này mua gạo, tiền còn lại thì tranh thủ mua cho con ba vài bộ đồ mới, sẵn tiện bán sạch hàng này thì có tiền mua cho ba nó ấm trà mới để mời khách cho sang”. Chẳng bao giờ tôi nghe thấy mẹ tôi nói sẽ mua gì cho mình, nói xong mẹ tôi vẫn nở nụ cười và mời khách mua hàng về ănTết.
Những cô chú kia cũng thế, những ngày đáng lẽ ra họ phải ở nhà với con cái để lo toan nhà cửa sắm Tết, thì họ vẫn ở phải tranh thủ bán bánh mức, hoa quả để kiếm thêm tiền lo Tết. Họ không than thở, cũng chẳng trách móc điều gì, ngược lại họ còn rất vui vẻ và hăng say với công việc, những chiếc áo sờn vai, những giọt mồ hôi trên trán tất cả thấm đượm vào suy nghĩ họ. Với họ, đón Tết như thế này cũng vui không kém, đó là niềm vui không thể nhìn thấy được từ bên ngoài mà phải cảm nhận từ bên trong.
Với tôi, những ngày tháng tuổi thơ đó không thể nào quên được. Cái không khí tết len lỏi vào tâm hồn của mỗi con người khiến người ta có thể quên đi nỗi cực nhọc mà vui vẻ sống và tận hưởng cái không khí xuân đang về như một điều niềm vui sưởi ấm tâm hồn về một sự đoàn viên hạnh phúc, mà bất kỳ ai cũng chờ đợi xuất hiện.
Có lẽ tuổi thơ của tôi đã rất may mắn, khi được cùng mẹ đón Tết qua những gánh hàng như thế. Không cần trải qua những điều phù phiếm, xa hoa nhưng chỉ cần được hồi tưởng về những điều bình dị và yên bình như thế cũng đủ cho người ta khắc ghi trong suốt cuộc đời này.
Lại một năm nữa trôi qua, và Tết lại càng gần, sắc xuân đã ngập tràn trên đường phố. Tôi lại thầm nghĩ gánh hàng năm đó của Mẹ tôi đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi khôn lớn. Và hơn hết, nó đã giúp tôi trân trọng thêm những giá trị cuộc sống này, thông qua những điều mộc mạc nhất.
© Huỳnh Thị Thảo Nguyên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu