Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tết trong lòng người

2021-02-13 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Em thích nhất thời khắc giao thừa, mâm cúng đầy đủ lễ, mùi nhang thơm dìu dịu hòa với đất trời, lời chúc tết đầu năm mới trong tivi của Chủ tịch nước, và cả tiếng đàn ghi ta của ông xã em, tất cả hòa lẫn vào nhau, làm người ta bồi hồi

***

Đó là món bánh thuẩn em hay thường làm mỗi khi tết đến, khi em chỉ mới học cấp 3. Những năm đó, ngày tết là ở nhà tự làm tất cả, các món bánh mức, các món ăn mặn chuẩn bị cho 3 ngày tết.

Em cũng không biết ai đặt tên là bánh thuẩn, mọi người đều gọi vậy nên em gọi theo luôn. Cứ tết đến là vui lắm, cả xóm chỉ có mỗi nhà bác Ba là có khuôn bánh, vậy là cứ xoay vòng đăng ký, hết nhà này đến nhà khác, khuôn bánh nhà bác đắt hàng khủng khiếp mỗi khi tết gần kề.

Làm món bánh này nặng nhất và quyết định nhất là khâu đánh bột, bột bánh được đánh đều tay, tơi xốp thì bánh mới nở đều và ngon, không bị dai. Má em nói tay em yếu lắm, đừng ráng đánh bột để má về làm cho. Em thì rất thích làm, một phần vì thương má đã bán cả ngày ngoài chợ, nên em hay lén má làm lắm. Em mang toàn bộ vật dụng làm bánh lên cái hiên nhà trên gác rồi hì hụi tự làm, công thức như nào em nhớ thuộc lòng đến tận giờ luôn.

Hoàn tất khâu đánh bột là qua khâu đổ bánh, phải biết cách canh lữa, lữa ở dưới luôn thật ít và đều để bánh vừa chín tới và không bị cháy, lữa trên khuôn bánh thì nhiều hơn được bỏ đều xung quanh nắp khuôn, thời đó làm bánh bằng lữa than mà Thầy.Thời tiết gấn tết thường rất lạnh nên ngồi gần bếp than đỏ hồng canh từng khuôn bánh nóng hổi thơm lừng vừa hoàn thành xong là một cảm xúc ấm áp khó tả không bao giờ em quên được.

Ở khuôn bánh đầu tiên, phải thoa một lớp dầu mỏng vào trước tiên để bánh được lấy ra dễ dàng, không bị dính vào khuôn. Em dùng cây tăm nhang xóc từng cái bánh trong khuôn ra ngoài, rồi lần lượt cho bột tiếp vào khuôn, cứ vậy cho đến khi hết bột. Mà má em cực kỳ khó tính trong việc bếp núc, bánh làm đúng yêu cầu của má là phải nở bung ra như bông hoa hồng vậy đó, em thì lại thích làm dạng như bánh bông lan, hai má con ít khi nào hợp nhau lắm. Em thương má nên luôn cố làm má hài lòng. Chỉ cần tối má bán ở chợ về nhìn mâm bánh cái nào cái nấy như hoa là má cười tươi rói làm em cũng vui lây.

Ngày tết lúc đó người ta thường làm mứt dừa và mứt gừng, hai món này là món ruột của má nên em không dành làm, chỉ phụ má xắt dừa, xắt gừng. Tết của thưở xưa không có nhiều loại bánh mứt như bây giờ, tha hồ chọn lựa, chỉ một vòng đi mua sắm là xong. Tết thưở xưa là luôn tự tay làm nên luôn thấy hứng thú, cảm nhận được không khí tết trong từng cái bánh được làm ra, mùi bánh thơm nức tỏa khắp nhà, bao nhiêu năm sau này không còn được làm món bánh quen thuộc đó nữa nên mỗi khi tết về, em vẫn còn chút gì đó ngẩn ngơ tiếc nuối.

Nhớ cái khuôn bánh quen thuộc nên chạy lại nhà bác Ba hỏi thăm, bác yếu hơn xưa nhiều rồi nhưng vẫn cười tươi và mắng em một trận năm nào. Bác nói nó ở đâu rồi bác cũng không nhớ, lúc bác xây nhà rồi bị thất lạc, mà hiện tại người ta còn làm bánh nữa đâu mà con hỏi, người ta bán đầy đủ ngoài kia không thiếu gì hết mà.

Bác nói đúng quá rồi, chỉ là con nhớ nên con hỏi thôi.

Mà sao càng lúc em càng thấy tết không còn vui nữa, nhiều lúc cứ nhạt nhạt buồn tẻ sao đó, hay là do em già đi theo năm tháng nên thấy vậy. Những ngày gần tết cứ rộn ràng tất bật chuẩn bị đủ thứ nên còn cảm nhận được tết đang đến, rồi đón giao thừa xong là coi như tết đang kết thúc vậy.

Em thích nhất thời khắc giao thừa, mâm cúng đầy đủ lễ, mùi nhang thơm dìu dịu hòa với đất trời, lời chúc tết đầu năm mới trong tivi của Chủ tịch nước, và cả tiếng đàn ghi ta của ông xã em, tất cả hòa lẫn vào nhau, làm người ta bồi hồi, một chút gì đó vương vấn cho năm cũ vừa đi qua, dù có thế nào, người ta vẫn hy vọng một năm mới với những điều mới hơn, toại nguyện hơn năm cũ.

Có lúc em giao bàn cúng cho ông xã để chạy ra đầu hẻm xem pháo hoa, ngắm nhìn từng đợt pháo hoa nở tung trên bầu trời luôn cho người ta cái cảm giác háo hức rộn ràng, làm người ta vui hơn, tin hơn vào những điều tốt đẹp ở năm mới.

Và giây phút đó, em luôn nguyện cầu cho những người mình thương yêu, mắt luôn nhìn về phía trời cao, ở đó pháo hoa chỉ là nhất thời, còn những vì sao thì luôn nhấp nháy, như hiểu rồi, như chưa hiểu. Còn em cứ mong giao thừa hãy trôi qua thật chậm, em thích được tận hưởng nhiều nhất không khí tết của đất trời khi ấy, tạm quên đi những buồn phiền lo lắng của đời thường.

Đó cũng là đêm mà em thường thức rất khuya.

Sáng mùng một tết vẫn luôn theo truyền thống của mọi năm, em thức dậy chuẩn bị mâm cúng ông bà ngày đầu năm, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, sau đó cả nhà sẽ xuất phát đi chùa, rồi về nội, về ngoại. Em thích nhất là đi lễ chùa sáng đầu năm, dù đông đúc ồn ào nhưng lại đong đầy cảm xúc của lời cầu nguyện chân thành khi nhìn lên Phật trên cao, được hòa lẫn vào không khí tết và sắc xuân ngập tràn của đất trời.

Một năm có một cái tết, tết của thiên nhiên, của đất trời, của vòng quay được định sẵn, còn tết trong lòng người thì chỉ có mỗi người tự biết. Với em, tết chẳng xa xôi, tết chính là được sống cùng những người mình thương yêu, được cùng cười, cùng nói, cùng ăn những bữa cơm đơn giản mà ấm áp, cùng ngồi quây tròn trước tivi để bàn luận cùng nhau nhiều nhiều vấn đề, cùng dành cho nhau những ánh nhìn thân thương nhất.

Vậy là quá đủ rồi, cuộc sống vốn dĩ đã quá mệt mỏi phức tạp bên ngoài, nên gia đình hãy là nơi ai cũng muốn quay về, để được nhẹ nhàng hơn, để được là chính mình, sống và yêu thật lòng trong gia đình ấy.

Đó chính là tết.

Mà có nói bao nhiêu đi nữa, em vẫn nhớ hoài không gian tết năm xưa với món bánh mộc mạc quen thuộc vẫn từng làm, nhớ nồi măng kho ngon tuyệt vời của má, nhớ dĩa bánh tét ba hay tét ra rất đều và đẹp mắt được đặt  trang trọng trong mâm cúng tất niên, nhớ những bộ quần áo mới, phong bao đỏ lì xì…..

Những cái tết đã qua và những cái tết đang tới, vẫn luôn giống nhau và vẫn luôn khác nhau, chỉ cần người ta chậm lại một chút, để ngoảnh nhìn, sẽ cảm nhận được thôi.

“Bên anh, bên anh, em say trong hạnh phúc

Đôi môi em anh ngỡ cánh đào

Bên em, bên em, anh nghe trong lời hát

Những giai điệu tình yêu

Ta đi bên nhau đón xuân đang về tới

Hồn hòa vào cùng với đất trời…”

© Hải Anh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tết năm nay bỗng nhớ những ngày năm cũ | Family Radio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top