Tất cả chúng ta trong tình yêu cũng chỉ là một
2013-07-19 16:15
Tác giả: Hi Tường
Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để
bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản
hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của
bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc
thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt
xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình
luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)
Đối tượng phỏng vấn của anh là một người đàn ông tuổi trung niên. Để tạo cho ông sự thoải mái và tiện cho anh để hiểu rõ hơn về cuộc sống của ông, anh đã chọn địa điểm gặp mặt ngay tại nhà ông vào buổi chiều. Ngôi nhà nhỏ một tầng của ông nằm khiêm tốn như một nốt lặng giữa con hẻm rộng và nhộn nhịp các hàng quán. Ông tiếp anh tại phòng khách đơn sơ không có gì ngoài chiếc bàn và vài cái ghế nhựa cùng cây quạt máy cũ kêu tạch tạch suốt khi quay. Ông đã ngoài 50, mái tóc hoa râm được chải sát đầu bóng loáng. Ông mặc một chiếc áo sơ mi tươm tất và bỏ áo vào quần. Sự chỉn chu gọn gàng quá mức của ông không gây được thiện cảm nơi anh mà có vẻ còn tác động ngược lại (hay do bản thân anh vẫn còn có thành kiến với những người như ông...)
Anh đặt máy thu âm lên bàn và đề nghị bắt đầu những câu hỏi theo như dàn ý đã soạn sẵn nhưng ông từ chối. Ông nói chỉ muốn chia sẻ một câu chuyện của mình cho những ai quan tâm. Anh đồng ý. Dù sao đó cũng là một cách hay để khai thác cuộc sống của ông và anh có thể về chỉnh sửa lại thành một bài phỏng vấn như ý muốn.
Ông nói câu chuyện của mình liên quan đến một người – người yêu duy nhất của ông trong suốt bao năm qua. Ông quen người ấy vào năm ông 28 tuổi và lúc đó người yêu của ông đã ngoài 30. Họ gặp nhau tại một buổi tiệc dành riêng cho những người cùng giới. Những buổi tiệc này thường được tổ chức khá kín đáo vì sự dị nghị của xã hội ngày trước. Đây là một nơi thích hợp cho những người cô đơn như ông. Ông đã tham gia qua vài lần nhưng vẫn chưa tìm được người mà mình muốn. Lý do là vì người ta đến đây tìm bạn tình còn ông thì không, ông đến đây tìm người yêu. Họ thường gặp nhau, tán tỉnh nhau, vui với nhau qua một đêm rồi sáng hôm sau đường ai nấy đi. Ông không muốn như thế.
Và người ấy đã thật sự đến, chỉ sau lần đầu gặp mặt, họ đã biết mình thuộc về nhau. Vì người ấy cũng giống như ông, là những người khao khát tình yêu hơn là tình dục. Họ hẹn hò và yêu nhau nửa năm thì mới chính thức thuộc về nhau. Anh cảm thấy người đàn ông này rất kỳ lạ. Từ những gì biết về người đồng tính, mặc dù đã rất cố gắng tránh nhưng anh vẫn mang một tư tưởng kỳ thị là họ đến với nhau chỉ vì sự thỏa mãn thể xác. Đồng ý là khi yêu nhau thì tình dục chính là sự thăng hoa trong tình yêu nhưng anh không tin rằng người đồng tính có tình yêu thật sự.
Người ấy của ông đã kết hôn và có một đứa con. Nhưng cuộc sống của người ấy chưa bao giờ hạnh phúc vì được là chính mình. Chỉ khi bên cạnh ông, người ấy mới cảm thấy hạnh phúc - ông nói với anh như thế. Họ vẫn như những cặp tình nhân khác, hẹn hò, nhung nhớ, yêu thương và khao khát lẫn nhau nhưng tất cả đều phải diễn ra một cách âm thầm và lặng lẽ. Ông nói mình đã từng rất cô đơn suốt bao năm trước khi gặp được người ấy. Nhưng nỗi cô đơn đó chỉ như những cái lạnh ngoài da thịt, không là gì so với cơn rét buốt trong tim mỗi khi ông lẻ loi và nhớ đến người ấy.
Anh im lặng và ghi chép. Ông nhìn anh rồi bất hợt dừng câu chuyện và hỏi anh: “Cậu thấy tôi rất nhẫn tâm và ích kỷ đúng không?” Anh nhìn ông một hồi và không đáp. Ông đứng dậy và lấy ra một cuốn album, trong đó có một tấm hình hai người đàn ông ôm lấy nhau ngoài biển. Anh dễ dàng nhận ra ông là người trẻ hơn đang vòng tay siết chặt lấy người đàn ông trung niên đỉnh đạc, trên môi là nụ cười rất hạnh phúc. Ông nói đó là chuyến đi xa duy nhất của hai người. Hai ngày đó là 48 tiếng hạnh phúc nhất mà ông từng có. Họ nắm tay nhau suốt những quãng đường, họ bơi song song với nhau dưới biển hoàng hôn. Họ im lặng bên nhau đi dọc theo bờ biển giữa đêm, nụ hôn của họ hòa theo vị mặn của gió biển. Họ quấn lấy nhau mọi lúc có thể, họ làm tình với nhau, rồi ôm chặt nhau nói chuyện suốt đêm không ngủ. Ông say sưa kể như đang được quay về quá khứ. Anh chăm chú lắng nghe, không còn ác cảm ban đầu dù ông mô tả tỉ mỉ cả chuyện riêng của hai người. Phải chăng tình yêu của hai con người này chân thành đến nỗi dù không thuộc về thế giới của họ, bất cứ con người nào đã từng yêu, đang yêu hay vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu đều có thể thấu hiểu?
Ông nói, những tháng ngày đó chắc hẳn là địa ngục đối với cả hai. Anh hiểu nỗi đau ấy. Không có điều gì có thể đau hơn khi cả hai con người yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau. Sau hai năm, khi mà ông tưởng mình đã có thể quên đi tất cả thì người ấy tìm ra ông. Ông còn nhớ mãi khi mình vừa mở cửa thì một bóng người đã ập tới ôm chặt ông đến nỗi nghẹt thở. Người ấy khóc và nói nhớ ông, nói yêu ông, người ấy điên cuồng tìm ông suốt hai năm qua và không thể sống thiếu ông. Ông đau đớn và bất lực để những thương nhớ vỡ òa trong mình. Họ lại cuốn vào nhau. Ông kể đến đây thì đôi mắt hoe đỏ và lặp lại câu hỏi với anh lần nữa: “Cậu thấy tôi rất nhẫn tâm và ích kỷ đúng không?”
Anh nói mình không tiện phát biểu ý kiến cá nhân của mình và nói với ông: “Tình yêu không có lỗi…” Có vẻ như câu nói đó thật sáo rỗng. Cả gia đình và người thân của người ấy lên án ông. Gia đình và người thân không còn muốn nhìn mặt ông. Họ xấu hổ. Ba ông đay nghiến: “Mày bị cái bệnh quái gở đó chưa đủ hay sao mà còn đi phá hoại gia đình người khác?” Ông nói mình đã sống giữa hạnh phúc và đau buồn, giữa những niềm vui và dằn vặt suốt những ngày đó. Ông nói mình đã rất nhẫn tâm và ích kỷ, nhưng ông không thể làm khác đi.
Một lần ông thức dậy sớm, ông nằm đó và nhìn con người đang nằm đối diện mình. Mái tóc lòa xòa, đôi mi dài rậm, bên hàm lún phún râu. Tay người đó đang ôm lấy ông. Người đó đang ngủ và miệng người đó vừa nhoẻn một nụ cười, nụ cười hiền lành của những đứa trẻ thơ mỗi khi chúng biết mình đang được an toàn. Người ấy cần ông bảo vệ. Người ấy cần ông yêu thương. Suốt những năm tháng cuộc đời đã trôi qua của người ấy là một chuỗi bi kịch, những hoang mang về giới tính, những khao khát luôn phải giữ kín, những nỗi đau không được sống thật với chính mình, những cô độc trong bóng tối. Và hơn ai hết ông sẽ là người hiểu rõ nhất vì chính bản thân mình cũng như vậy. Nên người ấy cần có ông. Ông cảm thấy mình cần phải ở lại bên cạnh người ấy, dù cho đó là một quyết định nhẫn tâm hay ác độc như mọi người đã lên án.
Ông nói giai đoạn đó cả hai đã phải trải qua rất nhiều điều như một người phải chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo, một căn bệnh không giết chết người lập tức nhưng sẽ dằn vặt cả hai đến suốt đời nếu họ cứ còn bên nhau mãi. Họ đã sống bên nhau với nhiều nụ cười và cũng nhiều nước mắt.
Cho đến một ngày người ấy nói với ông là sẽ ly hôn, và chuyển hẳn vào ở với ông. Ông nghĩ có thể đó sẽ là một kết cục cho tất cả, dù chưa phải là kết thúc tốt nhất. Ông chờ tin người ấy một tuần, rồi hai tuần, một tháng, rồi hai tháng. Linh cảm điềm xấu nên ông nhờ người dò la tin tức. Ông như ngã khụy khi biết người ấy đã mất cách đây hai tháng ngay sau khi về trong một tai nạn giao thông. Vợ người ấy không đồng ý ly hôn, cả gia đình và họ hàng tạo sức ép, cãi vã, mâu thuẫn, người ấy trong một cơn giận không kiểm soát đã bỏ đi và lái xe vượt quá tốc độ. Và một tai nạn đã xảy ra… Không ai báo cho ông biết, mọi người cố ý giấu nhẹm, mọi người cố ý chia cắt hai người kể cả khi người ấy đã chết. Kể cả khi giờ đây hai người đã cách biệt âm dương. Ông không thể trách họ đã hận mình đến như thế. Ông chỉ biết khóc vì không thể nào nhìn mặt người ấy một lần cuối.
“Chuyện đã xảy ra cách đây gần mười năm. Và từ đó tôi cũng không yêu một ai khác nữa. Tôi sống một mình.” Ông kết thúc câu chuyện và nhìn anh. Toàn thân anh cứng đơ, dây thần kinh anh căng ra và tim đập mạnh liên hồi như vừa trải qua một chuyến đi cảm giác mạnh dài ngày. Anh im lặng một hồi lâu rồi lấy lại sự tỉnh táo và hỏi:
- Tại sao bác không tìm một người khác để khỏi phải lủi thủi một mình.
- Vì tôi không nghĩ mình có thể yêu ai được nữa. – Ông cười rồi trả lời anh một cách rất tự nhiên.
- Anh có bao giờ yêu chưa? – Ông đột nhiên hỏi ngược lại anh.
- Dạ rồi. Cháu và người yêu hiện tại đã quen nhau được hơn ba năm. – Anh trả lời. Anh thấy hình như mình đã không còn khoảng cách với người đàn ông trước mặt nữa.
- Vậy thì tôi hy vọng, cậu sẽ hiểu câu chuyện của tôi. – Ông cười hiền từ
Họ trao đổi thêm một số vấn đề rồi anh xin phép ông ra về.
Tối hôm ấy, anh viết một mạch lại câu chuyện của ông. Hầu như anh không chỉnh sửa gì. Anh cảm thấy nếu mình viết thêm từ ngữ nào khác vào câu chuyện này thì đều làm mất đi ý nghĩa của nó.
Nhưng sau đó, anh quyết định thêm một đoạn ngắn dưới bài viết của mình.
“Trong cuộc đời của mình, ai không từng có những lỗi lầm và hối tiếc? Ai không từng hy vọng vào tương lai và mong muốn hạnh phúc? Ai không từng trải qua những đau đớn, hụt hẫng và xót xa? Ai không từng yêu? Tôi, bạn hay bất cứ con người nào trên thế gian này. Đồng tính, dị tính hay vô tính đi nữa… Tất cả chúng ta – trong tình yêu – cũng chỉ là một thôi. ”
- Hi Tường
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.