Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tâm sự không dám nói

2024-01-18 06:30

Tác giả: LeoQun


blogradio.vn - Tôi sợ họ sẽ phát hiện ra những âm thanh đổ vỡ, phát hiện mẹ tôi có thể kể câu chuyện gia đình này cho bất cứ ai kể cả một bà bán đồng nát. Điều đó làm tôi không chấp nhận được, tôi không muốn mọi người nhìn tôi với vẻ thương hại, tôi không cần ai thương hại cả.

***

Các bạn đã bao giờ có cảm giác không muốn sống nhưng không có lý do hay can đảm để chết không. Cảm giác có thể vui vẻ hết mức, lạc quan hết mức nhưng lại trống rỗng. Nếu như có một cuộc tại nạn xảy ra có lẽ tôi sẽ không mệt mỏi như vậy.

Tôi đã luôn có cảm giác như vậy, có chăng thì chỉ tuổi thơ bé tôi mới có được cảm giác sống tươi đẹp nhất. Và khoảng thời gian đó cũng không kéo dài lâu, kể từ những năm tháng cấp 2 tôi đã suy nghĩ: “Nếu có kiếp sau tôi muốn làm một con mèo, con chó nhưng tôi lại sợ bị giết thịt, nên tôi chuyển sang muốn trở thành những vật vô tri như là một cái cây, một dòng sông, một cây hoa và cả là một cục đá”. Nhưng sau dần, tôi nâng cấp lại suy nghĩ tại sao mình phải sống tiếp? Mình sống tiếp để làm gì? Chỉ cuộc sống hiện tại này thôi tôi đã không muốn tiếp tục. Nó quá mệt mỏi!!!

Có lẽ triệu chứng này của tôi là bị rối loạn lưỡng cực – một dạng bệnh trầm cảm. Nếu nói tôi chịu quá nhiều áp lực hay do vấn đề gia đình thì cũng không hoàn toàn đúng. Trước đây tình trạng nhà tôi gay gắt, hay xảy ra tranh chấp cãi vã, hơn nữa là xảy ra bạo lực. Điều này gây cho tôi một ám ảnh là sợ nghe tiếng động nói chuyện lớn, tiếng cãi vã. Biểu hiện không quá gay gắt chỉ là tôi sẽ rất căng thẳng, tim sẽ đập nhanh như trống bỏi, và không ai nhận ra tôi có vấn đề - vì chính bản thân tôi lúc đó cũng không coi đó là vấn đề lớn. Có lúc tôi còn mong bố mẹ mình ly hôn hay chuyển nhà đi đâu đó để tôi không còn phải nghe thấy mẹ tôi sẽ phàn nàn về bà nội về các cô em chồng quá nhiều. Hay lại phải ngồi nghe phía nhà nội tôi nói xấu mẹ đủ thứ chuyện trên đời trong khi tôi chỉ có thể giả vờ không nghe, giả như mình còn bé không hiểu chuyện. Nhưng chắc có lẽ là không ai quan tâm đến cảm xúc của 1 đứa trẻ, khi một người chịu quá nhiều nỗi đau thì sẽ chẳng quan tâm được đến cảm xúc của ai khác nữa, và những đứa con trong gia đình đó chính là “ai khác”. Bố mẹ tôi sẽ chẳng biết được là những đứa con của họ trưởng thành trong môi trường này sẽ có cảm xúc như nào.

Nhưng kể cả những lúc không khí gia đình tôi u ám nhất thì tôi cũng không cảm thấy cuộc sống lại nhàm chán đến vậy. Tại sao nhỉ? Tại sao vậy nhỉ? Tôi không biết, đây là câu hỏi mà bây giờ tôi vẫn không có đáp án. Những ngày tháng tuổi thơ ở với ông bà khi bố mẹ đi làm xa đã nuôi tôi rất hoạt bát và nghĩ mình có một gia đình hòa thuận. Ký ức khi tôi nghĩ về ngày tháng tuổi thơ luôn được bao bọc bởi màu nắng, mùi lúa chín, mùi của rơm dạ phơi đầy đường, mùi của hạnh phúc, mùi của tuổi thơ.

Mẹ tôi hay hỏi: “Tại sao lại lạnh nhạt với gia đình như vậy?”, “Sao không hỏi thăm bố mẹ?”, “Sao không thấy mày nói những lời tình cảm với bố mẹ như những đứa khác?” Có lẽ là vì bố mẹ đã không ở cạnh tôi những năm tháng tuổi thơ, có lẽ vì khi bố mẹ về thì tâm lý tôi cũng nhạy cảm hơn, có lẽ là do bố mẹ về khiến những ảo tưởng về gia đình hòa thuận mà tôi luôn nghĩ bấy lâu tan thành bọt nước. Tôi không trách bà tại sao lại ác nghiệt với mẹ như vậy, cũng không trách bố vì sao không giảng hòa quan hệ giữa bà với mẹ, càng không thể an ủi mẹ bằng những lời mùi mẫn. Tôi đã xa cách bố mẹ vào những năm tháng tâm tư đơn thuần nhất nên đối với bố mẹ tôi luôn có khoảng cách, không thể bộc lộ được cảm xúc chân thật ra ngoài. Tôi cũng muốn nói những lời yêu thương nhưng như có một bức tường trước mặt tôi vậy, tôi không thể vượt qua nó.

Có thể nói trước đây gia đình tôi là kiểu gia đình cổ hủ, bố mẹ tôi hay cãi nhau có lúc còn đánh nhau nữa, lúc đó tôi với thân hình có thể coi là còi xương luôn cố gắng lao vào ngăn bố nhưng không thể. Tôi muốn gào lên rằng: “đừng cãi nhau nữa!”, “mẹ đừng nói nữa”, hay là “bố đừng đánh mẹ”. Lời nói của tôi lúc đấy không là gì so với cơn giận cần được trút ra của bố - nhưng bố lại trút nó lên người mẹ. Nó cũng chẳng là gì so với những gì mà mẹ tôi nhẫn nhịn cho nên họ lao vào để giải tỏa những uất ức, tức giận mà họ nói rằng đã nhịn đủ rồi. Bố tôi ném tất cả những gì trong tầm mắt, mẹ tôi thì dùng hết những câu nói để có thể chọc giận bố. Ông bà tôi đến nhìn nhưng cũng không ngăn cản, thậm chí lúc bố tôi đánh mẹ tôi thì tôi cũng chỉ nhìn thấy bà tôi liếc ánh mắt như thể đang nói “đáng đời lắm”. Người duy nhất ngăn cản lúc đó trừ tôi ra lại là một người hàng xóm. Cảm xúc lúc đó của tôi là gì tôi không nhớ rõ nữa nhưng bao năm tháng qua đi tôi vẫn không dám thoải mái mời bạn đến nhà chơi, không dám gọi video với gia đình trước mặt người khác. Tôi sợ họ sẽ phát hiện ra những âm thanh đổ vỡ, phát hiện mẹ tôi có thể kể câu chuyện gia đình này cho bất cứ ai kể cả một bà bán đồng nát. Điều đó làm tôi không chấp nhận được, tôi không muốn mọi người nhìn tôi với vẻ thương hại, tôi không cần ai thương hại cả.

Hiện tại thì gia đình đã không còn cãi vã nhiều như trước đây nữa, bố tôi cũng không còn giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực nữa, nhưng cũng chỉ là không nhiều như trước. Trước đây tôi quyết tâm muốn học đại học một phần vì tôi muốn tiếp tục con đường học tập, phần còn lại đó là tôi muốn chạy trốn, muốn rời xa nơi đó, nếu mãi ở đó tôi sẽ không thoát khỏi trói buộc và cuộc đời tôi sẽ càng nhàm chán hơn. Nhưng đến hiện tại tôi không biết bản thân muốn gì? Phấn đấu vì điều gì? Những cuộc tụ tập bạn bè, những mối quan hệ xung quanh chỉ kéo tôi ra khỏi sự nhàm chán ở thời điểm đó. Mặt ngoài là một người vui vẻ, tràn đầy năng lượng, bạn bè khi nghĩ đến tôi sẽ luôn là một hình ảnh tích cực lạc quan. Tôi có thể đưa ra lời khuyên cho mọi người, có thể lắng nghe những câu chuyện của ai đó, nhưng với câu chuyện, vấn đề của bản thân thì lại không giải quyết được. Tôi có thể cười rất sảng khoái nhưng tại sao bên trong lại trống rỗng như vậy. Tôi không có mục đích sống cũng chẳng có điều gì khiến tôi yêu thích không buông được.

Người ta thường khuyên rằng hãy sống vì bản thân bạn, vì cuộc sống này là của bạn, bạn là người làm chủ cuộc đời này. Nhưng thật sự có mấy ai sinh ra được tự quyết định cuộc sống của mình. Cuộc sống của tôi ngay từ khi sinh ra đã không phải của một mình tôi rồi, vậy thì tôi phải làm thế nào để có thể sống vì bản thân đây.

Cảm ơn các bạn đã lắng nghe tâm sự mà tôi không dám nói cho ai nghe.

© LeoQun - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Sống Một Cuộc Đời Trọn Vẹn | Radio Tâm Sự

LeoQun

Nếu được chọn tôi muốn mình ko có kiếp sau hay bất kỳ kiếp sống nào khác nữa.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

back to top