Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tầm quan trọng của giáo dục

2022-07-01 01:25

Tác giả: mai anh lê


blogradio.vn - Mỗi một hành động mà ta làm với con trẻ khi ở độ tuổi này đều rất quang trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp đến tiềm thức của mỗi đứa trẻ. Chúng có thể không nói ra được, nhưng mỗi sự việc mà chúng thấy đều được khắc sâu trong tiềm thức của chúng. 

***

Tôi ngồi trầm mặc trên ghế suy nghĩ, mặc cho những giọt mồ hôi lăn trên má tôi, dưới cái tiết trời hè gay gắt.

Tôi khóc, nước mắt không ngừng chảy. Tại sao ?

Tối đó, khi con ve sầu bé nhỏ cất tiếng kêu vang trong nhà, sự chú ý của thằng bé đã được kích thích. Con ve sầu bay lạc vào căn phòng nhỏ, bị bắt lại. Chị tôi cầm nó buộc lại bằng một sợi dây, đầu còn lại được buộc vào chiếc lục lạc của cháu tôi. Nó không ngừng kêu lên, tiếng kêu ngày một lớn, thật inh ỏi. Con ve sầu bé nhỏ ấy bị buộc lại, cố gắng vùng vẫy bay đi nhưng bị vướng lại bởi sợi dây. Cảm giác thật khó chịu. Trong tiếng cười khúc khích của cháu tôi, thằng bé thật sự rất thích. Nó cầm chiếc bút không ngừng chọc vào con vật bé nhỏ để nghe thấy tiếng kêu inh ỏi. Thằng bé thật sự rất vui sao? Khó chịu thật đấy!

Tôi trầm mặc trong tiếng cười hùa của bố tôi, mẹ tôi, của chị tôi. Tôi bỗng cảm thấy hoang mang. Tại sao? Tại sao họ lại cảm thấy vui trong khi trước mặt là tiếng kêu inh ỏi, là sự vùng vẫy của một con ve sầu muốn thoát ra khỏi sợi dây đang dần bất lực. Một đứa trẻ mới chỉ hơn một tuổi đầu, lại rất khoái chí khi đem một sinh mạng ra làm trò tiêu khiển. Một con ve sầu không được coi là mạng sống ư? 

Con ve sầu đã thoát được, nhưng nó dường như đã mệt nhoài sau một trận giãy giụa ác liệt. Nó nằm im đó khi tôi tiến lại gần, cất lên những tiếng kêu gắng gượng muốn dọa nạt tôi không tiến lại gần. Đương nhiên là tôi không hề sợ hãi. Tôi cảm thấy đồng cảm với con vật này. 

Tôi nhấc bổng nó lên, đặt nâng niu trong lòng bàn tay và quan sát. Nó đã gãy một nửa cái chân, nhìn vết thương có lẽ đã từ rất lâu rồi. Trong tiếng gào khóc của thằng bé, tôi đi ra ngoài và thả con ve sầu đi.

Mẹ tôi bảo tôi bị điên.

Bố tôi bảo một lát nữa con ve sầu đấy cũng sẽ chết.

Chị tôi cũng không nói gì. Có lẽ chị ngại khởi đầu một cuộc chiến giữa ch dâu và em chồng hay có lẽ chị nghĩ tôi điên nên không muốn nói.

Cháu trai tôi thì mếu máo đòi con ve sầu. Nhưng tôi nghĩ thứ thằng bé đòi là một thứ đồ chơi, một con vật biết bay, biết kêu làm thằng bé thích thú. Nó giống như một món đồ tiêu khiển, làm trò mua vui vậy. Một đứa trẻ chỉ hơn một tuổi đầu làm sao hiểu được đấy là con ve sầu, sao hiểu được con vật đó là một sinh mạng sống, cũng biết đau, biết sợ .

Còn tôi, thực sự có chút ngỡ ngàng vì tôi nghĩ bố mẹ nên đồng tình với việc làm của tôi. Hai mắt tôi mờ dần, sống mũi hơi cay cay. Tôi đã khóc, nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống tay tôi.

Tại sao tôi lại khóc?

Vì những lời trách móc của ba mẹ hay vì sự trút giận của đứa cháu nhỏ lên tôi?

Không phải. Tất cả đều không phải.

Nước mắt tôi rơi xuống là vì thất vọng và đồng cảm.

Có lẽ đối với bố mẹ tôi hay chị tôi, việc làm ấy chả bận gì. Đó chỉ là một con ve sầu, chết cũng được hay gãy chân, gãy cánh cũng chằng sao. Quan trọng là cháu tôi, thằng bé thực sự rất vui. Nhưng họ có thực sự nghĩ đến hậu quả của sau này hay không khi cháu tôi đang trong một giai đoạn có ảnh hưởng lớn nhất đến suy nghĩ của nó trong tương lai. Với cách dạy con trẻ như vậy liệu sau này thằng bé có làm những hành động đó với người khác hay không, biến họ thành một trò tiêu khiển để làm nó vui, bắt ép họ, trói buộc họ, bắt họ phải làm theo ý mình. Như vậy quả là một hậu quả đáng gườm.

Mỗi một hành động mà ta làm với con trẻ khi ở độ tuổi này đều rất quang trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp đến tiềm thức của mỗi đứa trẻ. Chúng có thể không nói ra được, nhưng mỗi sự việc mà chúng thấy đều được khắc sâu trong tiềm thức của chúng. 

Như cách mà chúng ta làm mỗi khi con mình ngã. Một đứa trẻ khi còn nhỏ, mỗi lần bị ngã thì người lớn trong nhà sẽ vỗ về chúng, dỗ chúng bằng cách “đánh chừa" nền nhà, đánh chừa cái bàn, cái ghế. Vậy thì khi đứa trẻ này lớn lên, mỗi lần gặp chuyện gì chúng cũng sẽ tự cho mình là đúng, đổ lỗi cho người khác vì hành động đổ lỗi này đã được in sâu vào tiềm thức của chúng. Nền nhà hay cái bàn… chỉ là những vật vô tri, vô giác, con người tạo ra chúng, đặt chúng ở đâu thì chúng sẽ cố định. Nếu như không phải do đứa trẻ vấp phải hay đi chưa vững thì sao chúng có thể ngã. Cũng một đứa trẻ khi còn nhỏ, mỗi lần bị ngã người lớn trong nhà nói “con hãy tự đứng dậy, là do bản thân con tự vấp ngã, là lỗi của bản thân con. Vậy thì khi lớn lên đứa trẻ này làm sai sẽ biết nhận lỗi, không đổ lỗi cho người khác.

Cách mà ta dạy con trẻ khi còn bé thực sự rất quan trọng. Nhưng đa số chúng ta không nhiều người để ý đến chuyện đó. Họ nghĩ dạy con là dạy văn, dạy toán, dạy sao cho con giỏi là đủ. Nhưng không, dạy một đứa trẻ ta còn cần dạy cả đạo đức, phẩm chất của một con người nữa. Đó mới là thứ làm nên một xã hội văn minh.

Tôi đã khóc, có lẽ vì tôi thực sự quá đỗi thất vọng với bố mẹ tôi. Tôi cảm thấy xót xa cho đứa cháu nhỏ liệu sau này nó có trở nên xấu xa không. Và hơn nữa tôi cũng một phần đồng cảm với con ve sầu bé nhỏ. Thương cho số phận của nó. Có lẽ khi nhìn vào nó, tôi thấy được bản thân trong quá khứ đã từng bị trói buộc như nào, tôi cũng đã từng vùng vẫy, la hét trong sự vô vọng, bất lực. 

Tôi đã thả con ve sầu đó bay đi và rồi ngồi trầm mặc trên chiếc ghế mà rơi vào suy tư. Rồi bỗng có tiếng ve sầu kêu inh ỏi, tiếng bay vù vù - một con ve sầu khác lại bay vào nhà tôi. Tôi nhìn nó như thất thần, không biết con ve sầu này có bị bắt lại để làm đồ chơi cho cháu tôi không. Không biết được cháu tôi hay còn nhiều những đứa trẻ khác với sự giáo dục vô tâm của nhiều cha mẹ bây giờ, tương lai sau này sẽ trở thành thứ gì...

© mai anh lê - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Có những ngày bỗng thấy mình trưởng thành hơn hôm qua | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thủ đô yêu dấu

Thủ đô yêu dấu

Ước mơ của tôi là được đến thủ đô Thủ đô dấu yêu bốn ngàn năm văn hiến

Tình yêu của đất

Tình yêu của đất

Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.

Phù sa

Phù sa

Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.

Sóng

Sóng

Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.

Tập lớn

Tập lớn

Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân

Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.

Những con sóng

Những con sóng

Nếu ngày nay biển không có sóng Thì biển muôn đời chẳng có màu xanh

Xúng xính là em

Xúng xính là em

Khi tôi lớn lên, tôi biết thế nào là mặc đẹp, tôi biết khao khát được mặc đẹp, được rong chơi đây đó để được khoe vẻ đẹp của những gì tôi đang mặc.

Nơi tôi sinh ra

Nơi tôi sinh ra

Hải Dương nơi tôi sinh ra Nơi đồng lúa chín Vị ngọt phù sa

Cách thành công của người thích an nhàn

Cách thành công của người thích an nhàn

Trong cuốn "1% nỗ lực", tác giả Hiroyuki chia sẻ câu chuyện thành công khác thường của mình, đưa ra một góc nhìn mới về sự nỗ lực và hạnh phúc.

back to top