Ta chỉ cần sống trọn vẹn như thế là đủ
2018-06-22 01:28
Tác giả:
Ngồi từ trên cao nhìn xuống, khung cảnh giữa thành phố này lung linh, ấm áp và thật đẹp làm sao. Nhưng trong lòng ta lại thấy cô quạnh và lạnh lẽo. Một mình lặng thầm gặm nhấm những nỗi buồn pha lẫn một chút đắng của vị cà phê cùng với không gian yên tĩnh gợi lại cho ta nhớ rất nhiều thứ ở quá khứ. Trong lòng bỗng thèm ngồi lại với cả gia đình để ăn một bưa cơm, thèm mùi vị bình yên nơi thôn quê hương nhà, thèm được đi rong chơi với lũ bạn và thèm được có một người để chia sẻ...
Ngược dòng thời gian trở lại quá khứ ta hồi tưởng lại...
Năm 3 tuổi, lần đầu tiên trong cuộc đời rời xa vòng tay ấu yếm của bố mẹ để đến với trường mẫu giáo. Ngày đó khi bố mẹ đưa ta đến trường là những ngày rất sợ cô giáo, không chịu đi học, còn khóc lóc, bám đuôi bố mẹ khiến cho các cô giáo phải chạy ra ngăn cản, bế bồng và dỗ dành.
Năm 6 tuổi, đôi chân vững chãi hơn khi đã đủ lớn để vào lớp một. Ở đây ta được học tri thức, được kết bạn, được lao động, chơi đùa đủ thứ trên đời. Là tuổi học sinh ngây thơ, tinh nghịch và đáng yêu nhất của một đời người.
Từ năm 11 tuổi, ở tuổi này ta lại hiểu chuyện hơn, được cung cấp nhiều tri thức hơn, có một chút áp lực học hành hơn và mỗi người bắt đầu có những sở thích riêng, cá tính riêng.
16 tuổi ta trưởng thành hơn, ta có những kế hoạch định hướng cho riêng mình. Và ở tuổi này ta bắt đầu có những cảm giác thích một người khác giới, có lẽ mối tình đầu cũng bắt đầu từ đây. Những tiếng yêu đầu đời được cất lên thanh khiết trong tuổi học trò đẹp nhất, rồi tiếng chia tay vụn vỡ trong niềm đau của mối tình đầu. Có lẽ, mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, trong sáng nhất và cũng đáng nhớ nhất. Đi theo năm tháng ta đều lấy nó là bài học kinh nghiệm để không lặp lại những sai lầm trong tình yêu sau này.
Năm 18 tuổi, ta bắt đầu biết lo lắng về tương lai, bắt đầu cuống cuồng lao đầu vào ôn thi đại học. Khi biết tin đỗ đại học, cảm giác sung sướng pha lẫn chút lo lắng. Lo vì phải rời xa gia đình, lo vì ở một thành phố mới không có ai san sẻ và yêu thương, lo nhưng lúc khó khăn không ai giúp đỡ, lo vì sợ không quen với môi trường mới...
Năm 22 tuổi, sau khi ra trường ta chênh vênh chẳng biết đi đâu về đâu? Chẳng biết ngày mai của mình ra sao? Mình sẽ làm gì? Mình nên làm như thế nào? Hàng loạt câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu mà chẳng có lời giải đáp. Những bất lực, thất vọng đổ dồn về khi rời khỏi ghế nhà trường và ra ngoài đời kia va chạm đầy dẫy những niềm đau. Nếu như thanh xuân tươi đẹp bao nhiêu thì chênh vênh ở tuổi này ngược lại bấy nhiêu.
Năm 28 tuổi khi sự nghiệp đã ổn định, đã tự nuôi sống được chính bản thân mình và có một khoản tiết kiệm để dành thì nhìn lại bạn bè trang lứa ai cũng yên bề gia thất. Nếu như ta là cô gái sống vì sự nghiệp, cố gắng vì sự nghiệp thì bạn bè cùng trang lứa ít nhiều người ta lại chọn cho mình một cuộc sống đơn giản với một gia đình nhỏ hạnh phúc. Bạn bè ta đã có những đứa con kháu khỉnh, đáng yêu và bập bẹ tập nói thì nhìn lại ta vẫn cô đơn, vẫn còn là một người độc thân. Nhìn họ hạnh phúc trong lòng mình cũng thấy vui và chúc phúc cho họ.
Mỗi người trong cuộc đời này có một suy nghĩ, một sự lựa chọn khác nhau, vì ta chỉ được sống một lần nên dù có thế nào ta vẫn không hối hận quyết định của chính mình. Khi đã sống và làm được những gì mình yêu thích thì cũng mãn nguyện rồi, khi ấy ta mới sống vui vẻ, mới thực sự sống chứ không phải tồn tại.
Năm 32 tuổi, khi ta đã là một người phụ nữ thành đạt, con của những bạn bè cùng trang lứa đã chuẩn bị vào lớp một. Lúc này, ta mới nghĩ đến một gia đình và những đứa trẻ, nhưng tầm tuổi này đối với người ta là “ế nặng”. Để tìm được một người đi cùng ta lại vô cùng khó, ta lại “ngại” mở lòng để yêu một người. Những câu nói của mấy cô bác hàng xóm xì xào chê “gái già” cũng có một chút chạnh lòng. Thế nhưng, lấy chồng hay không cũng không còn quan trọng.
Thực ra, sống một mình cũng rất tốt chỉ cần chúng ta biết cách làm cho mình vui là đủ rồi. Sống một cuộc sống mà mình thích, tất cả mọi thứ chiều theo ý mình chẳng phải là rất tốt hay sao? Đúng là một mình thì có lúc trống rỗng và cô đơn đấy, nhưng ở đời này chẳng phải đắng cay ngọt bùi đều là những gia vị mà mỗi người ai cũng đều sở hữu trong một khoảnh khắc nào đó hay sao? Chẳng có nỗi buồn nào bám theo mình đi suốt cuộc đời cả và cũng chẳng có niềm vui nào là mãi mãi.
Vì thế, mặc kệ những thứ rèm pha ở đời, mặc kệ là một người phụ nữ độc thân, mặc kệ không có người cùng ta đi trong đoạn đường sau này đi chăng nữa, ta chỉ cần sống kiêu hãnh, sống trọn vẹn thế là đủ.
© Ngọc Lý – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu