Sống chậm lại rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi
2019-08-14 08:28
Tác giả:
Bpt
blogradio.vn - Khi chúng ta sống chậm lại một chút, thì suy nghĩ của chúng ta sẽ khác đi. Xung quanh mình còn rất nhiều người phải quan tâm, cần phải sẻ chia. Nhưng nếu sống quá vội vàng thì ta chẳng thể yêu thương được những người ta mong muốn hay thâm chí là bản thân ta.
***
Tôi sinh ra ở vùng nông thôn nghèo khó, thiếu ăn thiếu mặc thiếu cả thông tin. Vào một ngày đẹp trời cả gia đình tôi chuyển đến một thành phố ở xứ sở mộng mơ. Không khí mát mẻ, môi trường lành mạnh đủ để tôi phát triển bản thân. Tôi là cô gái mộng mơ như chính xứ sở mình ở. Tôi muốn chậm rãi tận hưởng những gì mình đang có. Đi học thật sớm để ngắm nhìn sông nước cây cỏ mây trời, tôi đắm mình trong cái se lạnh mỗi ngày mà không nơi nào có. Mọi chuyển động của tôi đều chậm rãi.
Năm 18 tuổi tôi xa nhà để có cuộc sống tự lập nơi Sài Gòn tấp nập, nơi đây khác hẳn với nhà tôi. Tôi ngơ ngác hỏi chị tôi rằng Sài Gòn sống nhanh lắm phải không chị, chị bảo tuỳ em thôi, em nhanh thì nó nhanh, mà em chậm thì người ta bỏ em ở lại. Tôi trằn trọc suy nghĩ mãi, không lẽ một người trẻ như mình lại chấp nhận khép mình để đứng sau bạn bè cùng trang lứa sao. Thật sự tôi không cam tâm. Vậy là tôi đã hì hục lao vào vòng xoáy không có điểm dừng của Sài Gòn.
Tôi đi học, đi làm, làm hết việc này đến việc khác. Tôi tự thấy mình tự lập, đủ 18 tuổi không cần xin tiền bố mẹ nữa rồi. Tôi tự hào như chính sự khoe khoang của bố mẹ tôi ở quê nhà vậy. Nhưng đến một ngày tôi nhận ra giữa lòng Sài Gòn rộng lớn này, tôi chẳng là ai cả, tôi không có bạn bè, không có người thân, học hành giảm sút, vai vế cũng chỉ là một cô bé nhân viên quèn.

Tôi cảm thấy lạc lõng vô cùng. Từ đó tôi quyết định bỏ hết các công việc làm thêm, tôi lang thang trong từng hiệu sách tìm kiếm chất liệu để thêu dệt lại lối đi của mình. Tôi bắt đầu xin đi thực tập ở các công ty về chuyên ngành mình học. Tôi thấy đó là một quyết định đúng đắn mà tuổi 19 tôi nên làm.
Cuộc sống tôi cứ thế trôi, trôi đi mãi, tôi không mấy khi gọi về cho gia đình, tôi cũng không hay bắt máy của bố mẹ. Cho đến khi, tôi lang thang tìm cái gì đó để xem lúc rảnh rỗi tôi bỗng thấy một kênh youtube về du lịch. Anh ấy đi du lịch khắp nơi, thử những món ăn ở các vùng miền. Điều đặc biệt khắc sâu trong tâm trí tôi là cách anh cư xử với người xung quanh, tử tế và thân thiện biết bao. Những người dân xa lạ ở miền Tây không chút ngại ngùng xem anh như người con trong gia đình, mời anh ăn cơm, ở lại nhà. Họ nói anh như con cái trong nhà, tụi nhỏ bây giờ xa quê để lập nghiệp hết rồi, anh đến chơi ở lại lâu lâu cho vui nhà vui cửa.
Tôi chợt nhận ra tôi cũng đã từng là một con người thân thiện như thế, cười nói vui vẻ, lễ phép ngoan ngoãn, tôi đã sinh ra ở nông thôn nghèo khó, không lẽ vì vậy mà tôi rất dễ gần hay sao? Guồng quay của Sài Gòn thật đáng sợ. Nó đã biến tôi thành một con người như bây giờ. Khô cứng, vô cảm, chỉ nghĩ đến bản thân, leo và cố gắng leo mãi để trở thành một hình tượng nào đó mà mọi người phải ngưỡng mộ. Nhưng cứ mãi sống ở một nơi nghèo nàn để cứu rỗi trái tim ấm áp thì tôi cũng không cam.
Phải sống như thế nào là đủ?
© BPT – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tuổi nào ta cũng thấy chênh vênh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.







